Hôm nay tự nhiên thấy khó chịu quá.Muốn hét thật to, muốn phá, ném và
đập vỡ 1 cái j đấy.Nhưng như thế người ta lại cho là mình khùng nữa. Sao
lại cứ phải để ý đến cảm nhận của người khác nhỉ.Học hành thì chẳng ra
sao, kết quả nó tệ cũng là điều dễ hiểu. Lười nhưng lại vẫn hi vọng được
điểm cao...rõ vớ vẫn.
...tự nhiên thấy... ghét bản thân.Tự nhiên lại muốn nói bậy.Hình như đôi
lúc "hư hỏng" 1 chút sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Muốn khóc nhưng sao lại
phải ngăn cho nc mắt k chảy? sống mũi thấy cay cay...Mình muốn nỗ tung
ra mất thôi. Trống rỗng...cái cảm giác này đáng sợ thật đấy.Đầu mình đau
quá, như 1 quả bóng bay thổi căng chỉ cần chạm nhẹ thôi nó sẽ nổ...muốn
khóc thật to, khóc lên thành tiếng. Hình như chưa bao giờ mình dám làm
như vậy, uk đúng rồi. Là vậy đấy... là con người thật của mình. Chưa bao
giờ dám thử "liều" sống thật với suy nghĩ.Mệt mỏi quá, mình muốn dừng
lại , ngay bây giờ...
...phải dừng lại thôi. K dc khóc nữa, mấy đứa trong phòng trọ sẽ thấy
mất.Gía như mình có thể khóc mà k ai nhận ra được nhĩ? giá như có thể
khóc mà k để ý đến ai, được khóc xả láng...như vậy có lẽ sẽ thấy thoải
mái hơn nhiều.
...Gía như có thể 1 mình đi lang thang khắp nơi, chỉ 1 mình thôi, làm
những thứ mình thích. Bước chậm thôi, để được ngửi hương hoa sữa mà mọi
người nhận xét nó thật hắc...nhưng mình thích, chỉ thế thôi.Gía như được
như vậy nhỉ. Mình sẽ lang thang đi thật nhiều, đi 1 mình vui thì cười,
buồn thì khóc. Đơn giản vậy nhưng sao khó làm quá...! một mình và cảm
nhận cái lạnh se se của gió hắt vào người. uk thì người ta sẽ cười cho
rằng mình bị thất tình , cũng có người cho rằng thần kinh k dc bình
thường - đâu có sao. Mình thích thế.
Một mình lang thang nghe nhạc và nghĩ về truyện của mình sẽ viết những
gì. Sẽ đi nhiều...thật nhiều...lang thang khắp nơi, đi chậm chậm thôi,
giá như được nhắm mắt lại hít 1 hơi thật dài cảm nhận cái lạnh luồn qua.
K phải suy nghỉ gì hết, bỏ mặt tất cả. Gía như có thể đi xe thật nhanh,
lao dốc - 1 cảm giác dc giải thoát. Gía như được lang thang các hiệu
sách tìm 1 cuốn truyên hay với cái tựa đề "bình yên"...lang thang những
cửa hàng lưu niệm nhỏ, chọn cho mình 1 món quà thật xinh...mua 1 chậu
xương rồng thật đẹp...Khi chân mỏi sẽ nghỉ ở bất cứ đâu mình thích, 1
chiếc ghế đá công viên, 1 bậc thềm nhỏ và...cũng có thể ngồi bệt luôn
xuống đất...đâu có wan trọng, sao phải cố đi thêm với đôi chân thấm mệt
chỉ để tìm thấy 1 cái ghế sạch, 1 chỗ ngồi theo đúng nghĩa?!...Gía như
có thể??...
Ôi trốn vào 1 góc đen viết truyện để bớt buồn mà sao vẫn thấy lạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét