Tác giả: Larry King, Steve Arneil
Biên dịch: Cẩm Thúy - Trung Nghĩa
LARRY KING
45 NĂM GẮN BÓ VỚI NGHỀ PHÁT THANH VIÊN
Năm
2003 là năm thứ 46 của Larry King trong nghề phát thanh viên. Ông được
nhận danh hiệu: "Người dẫn chương trình ấn tượng nhất" nước Mỹ và được
tạp chí TIME bình chọn là "Chuyên gia micro" số một. Biệt tài của Larry
Kinh là cực kỳ khéo léo trong việc khai thác thông tin từ người đối
thoại và dẫn dắt vấn đề. Phong cách của ông lịch thiệp và vô tư nhưng
lại đưa ra được những câu hỏi bất ngờ, hấp dẫn nhất trong cuộc nói
chuyện.
Larry
King tên thật là Lawrence Harvey Ziegler, sinh ngày 19-11-1933 tại
Brooklyn, New York trong một gia đình người Nga di cư với bố và mẹ là
Eddie và Jennie. Trước khi xuất hiện trước khán giả quốc tế, King là một
phát thanh viên được yêu thích ở Miami, khi phụ trách những chương
trình phỏng vấn trên làn sóng phát thanh WIOD-Radio và trên kênh truyền
hình WTVJ-TV. Hàng triệu thính giả của Mutual Radio đã quen thuộc với
giọng nói của King qua chương trình "The Larry King Show" từ năm
1978-1994.
Larry
King thực sự nổi tiếng khi đảm nhiệm cương vị người phụ trách chương
trình trò chuyện "Larry King Live" trên đài CNN. Ra đời tháng 6-1985,
với nội dung là những cuộc phỏng vấn các nhân vật nổi tiếng, các cuộc
thảo luận chính trị-xã hội, đây là một trong những chương trình truyền
hình được đánh giá cao nhất đến nay. Chương trình được truyền hình trực
tiếp vào 21 giờ tối, có sự tham gia của các khán giả trên thế giới qua
mạng điện thoại. Tháng 6-1994, "Larry King Live" trở thành chương trình
đầu tiên được truyền hình trực tiếp trên CNN và phát thanh trên làn sóng
radio Mutual/Westwood.
King
đã thực hiện trên 40.000 cuộc phỏng vấn, được gặp gỡ và đối thoại với
nhiều nhân vật tên tuổi, trong đó có các tổng thống Mỹ kể từ thời
Richard Nixon. Năm 1993, cuộc thảo luận giữa Al Gore và Ross Perot trên
chương trình của King đã lập kỷ lục chưa từng có trong lịch sử CNN: trên
16,3 triệu khán giả theo dõi, cao hơn cả số lượng khán giả xem phóng sự
đầu tiên về chiến tranh vùng Vịnh. Tính đến nay "Larry King Live" là
chương trình có tuổi thọ lâu nhất của CNN và thu hút đông đảo khán giả
nhất.
Năm
2000, King thực hiện thành công chương trình 37 ngày liên tục theo sát
cuộc tuyển cử ở Florida, phỏng vấn 384 người. Những khách mời như là
Geoge W. Bush, Laura Bush, Tipper Gore… Ngoài ra còn có ứng viên Đảng
Cộng Hòa Dick Cheney và ứng viên Đảng Dân Chủ Joe Lieberman. Năm 2001,
sau sự kiện khủng bố ngày 11/9, King đã phỏng vấn hơn 700 vị khách mời,
bao gồm cả những nhà lãnh đạo thế giới và các chính trị gia tên tuổi.
Chương trình "Larry King Live" luôn luôn hấp dẫn với danh sách khách mời
sáng giá, phong phú và hấp dẫn: Yasser Arafat, Tom Cruise, Tony Blair,
Marlon Brando, Jim Carrey, Bette Davis, Sammy Davis Jr., Mikhail
Gorbachev, Tom Hanks, Bob Hope, Michael Jordan, Madonna, Paul McCartney,
Al Pacino, Prince, Diana Ross, Pete Rose, Barbara Streisand, Sting,
Elizabeth Taylor, Margaret Thatcher và Oprah Winfrey (người phụ nữ dẫn
chương trình hay nhất nước Mỹ, nữ tỷ phú da màu đầu tiên-thống kê đầu
năm 2003)…
Được
ví là "Muhammad Ali của những cuộc phỏng vấn", Larry King có một sự
nghiệp lẫy lừng với vô số giải thưởng lớn: giải phóng viên ưu tú "Allen
H. Neuharth", giải "Emmy", mười giải "Cabble ACE" cho người phỏng vấn
giỏi nhất và chương trình truyền hình hay nhất. Năm 1993, King trở thành
"Ông chủ chương trình trò chuyện của năm". Năm 1994, ông nhận giải
"Scopus" do tổ chức American Friends của trường đại học Hebrew trao
tặng. Năm 1996, Viện Hàn Lâm Hoa Kỳ trao tặng King giải thưởng"Golden
Plate" cho những cống hiến của ông trong ngành công nghiệp truyền thông
đại chúng. Năm 1997, Hollywood phong tặng cho King danh hiệu "Ngôi sao
danh dự trên bầu trời nghệ thuật". Năm 2001, King nhận giải thưởng
"Unity" cho những chuyên đề xã hội. Năm 2002, King nhận được hai giải
thưởng "New York Festival" cho chương trình sau sự kiện khủng bố 11/9 và
chương trình phỏng vấn ca sĩ cựu thành viên nhóm Beatles Paul McCartney
(ảnh bìa 4). Ông nhận được Học vị danh dự của trường đại học George
Washington, học viện New England, đại học Brooklyn và Học viện Pratt,
được mời đến phát biểu trong lễ phát bằng tốt nghiệp của đại học Y khoa
Columbia…
Larry
King không đứng ngoài hoạt động từ thiện và công tác xã hội. Ông đã
thành lập Quỹ từ thiện Larry King để hỗ trợ và giúp đỡ viện phí cho
những bệnh nhân tim mạch. Ông tham gia nhiều hoạt động của Tổ chức tim
mạch Hoa Kỳ và Tổ chức bảo vệ trẻ em. Năm 2002, King vừa thiết lập học
bổng trị giá 1 triệu dollar cho những sinh viên ngành truyền thông có
hoàn cảnh khó khăn ở đại học George Washington. Ngoài đời, Larry King
kết hôn với diễn viên kiêm ca sĩ Shawn Southwick. Ông là bố của các con
Andy, Larry Jr., Chaia, Chance và Cannon và đã có ba cháu ngoại.
TRUNG NGHĨA
LỜI GIỚI THIỆU
CHÚNG TA CẦN PHẢI NÓI
Bạn thích việc nào hơn:
1. Nhảy xuống từ máy bay mà không có cái dù nào cả
hay là
2. Ngồi kế bên một người mà bạn chưa hề biết mặt trước đó?
Nếu
chọn câu thứ nhất, bạn đừng lấy làm buồn. Rất nhiều người cùng quan
điểm với bạn. Quả thật, dẫu chúng ta nói chuyện mỗi ngày, nhưng có những
lúc thực hiện việc ấy mới khó khăn làm sao. Bạn biết không, con đường
dẫn tới thành công rất cần nghệ thuật nói của bạn, nếu không tự tin
trong lời ăn tiếng nói thì con đường thành công của bạn hơi bị gập ghềnh
rồi đấy. Và đó là lý do tôi viết cuốn sách này để phần nào giúp con
đường ấy được êm ái hơn.
Suốt
45 năm nay, cuộc sống của tôi luôn gắn liền với việc nói. Trên các
chương trình truyền hình và trên làn sóng phát thanh, tôi đã từng tiếp
chuyện với những người từ Mikhail Gorbachev đến Michael Jordan. Tôi cũng
thường diễn thuyết trước những ngài quận trưởng cho đến những anh bán
hàng… Phải nói chuyện với họ như thế nào? Nói với một người thì khác ra
sao khi nói với một trăm người?
Với
tôi, chẳng có gì thú vị hơn là được nói chuyện với người khác. Đó là
tình yêu, là nỗi đam mê của tôi từ khi còn bé. Nhớ lại thời niên thiếu ở
Brooklyn, có một kỷ niệm buồn cười mà tôi chẳng bao giờ quên được. Bạn
hãy tưởng tượng một thằng nhóc một hôm ngẫu hứng đứng giữa góc đường Tám
Mươi Sáu và Bay Parkway, la lối om sòm về kiểu dáng những chiếc xe hơi
chạy ngang qua. Thằng nhóc ấy lúc đó mới có bảy tuổi đầu và nó chính là
tôi. Thảo nào mấy đứa bạn hồi đó gọi tôi là "tên lắm mồm". Thế đấy, tôi
bắt đầu thích nói từ dạo ấy!
Một
trong những đứa bạn thân nhất của tôi từ thời thơ bé, Herb Cohen, cứ kể
mãi cho mọi người nghe về chuyện tôi đã reo hò, cổ vũ cho đội bóng
Dodgers như thế nào ở san Ebbets Field. Tôi ngồi một mình trên khán đài,
cuộn tròn tờ giấy ghi điểm, và bắt chước người phát ngôn "bình luận"
trực tiếp trận bóng. Sau đó hớt ha hớt hải chạy về nhà, kể cho lũ nhóc
bạn tôi nghe mọi diễn biến, phải, mọi diễn biến về trận bóng. Đến nỗi
Herb vẫn hay nói: "Cái thằng Larry ấy à, nếu nó mà tới sân Ebbets Field
coi trận bóng dài 2giờ 10phút, thì thế nào nó cũng chạy về thuật lại
đúng 2giờ 10phút". Herb và tôi làm quen với nhau trong… văn phòng thầy
hiệu trưởng. Khi ấy chúng tôi mới lên mười, và hình như cả hai đứa đều
bị phạt vì tội nói chuyện trong giờ học. Nhớ lại lúc đó, tôi vừa bước
vào văn phòng thì gặp Herb, ngay tức thì nó chìa tay ra: "Chào cậu,
chúng mình làm quen nhé?". Bạn thấy đó, nếu chúng tôi nhút nhát thì làm
sao chúng tôi có được một tình bạn đẹp như thế.
Bạn
không thích trò chuyện ư? Có lẽ bạn sợ nói những điều không đúng, hay
bạn có ý tưởng đúng nhưng lại sợ diễn đạt sai. Tôi nhớ có một nhà văn đã
từng tuyên bố thế này: "Thà rằng ngậm miệng lại và bị cho là một kẻ
ngốc, còn hơn mở miệng ra để nói những điều nghi ngờ". Chưa hết, khi
phải tiếp chuyện với một người lạ, hay với rất nhiều người cùng một lúc
thì có lẽ nỗi sợ của bạn sẽ tăng lên gấp bội.
Hi
vọng rằng cuốn sách này sẽ giúp bạn thoát khỏi nỗi sợ đó. Tôi đã tự
nghiệm ra rằng nếu có quan điểm đúng thì ta không phải sợ nói chuyện với
bất kỳ ai cả. Sau khi đọc cuốn sách này, bạn sẽ biết cách nói chuyện tự
tin hơn và thuyết phục hơn. Việc trò chuyện sẽ không còn đáng sợ với
bạn nữa, trái lại còn rất thú vị là khác.
Cuốn
sách được trình bày theo từng chương mục. Bạn sẽ bắt gặp các tình
huống, các cuộc thoại rất đỗi quen thuộc trong cuộc sống đời thường. Tôi
sẽ kể cho bạn nghe những câu chuyện thú vị. Có thể từ đây bạn sẽ rút ra
nhiều bài học.
Trò
chuyện là một hình thức giao tiếp vô cùng cần thiết, vô cùng quan
trọng! Nó góp phần định hình nhân cách của chúng ta. Người ta sẽ nhìn
vào cách bạn nói để đánh giá bạn thuộc đẳng cấp nào, tầng lớp nào. Trung
bình mỗi người chúng ta nói bao nhiêu từ một ngày? 18.000 từ! Tôi không
hề nghi ngờ con số này (riêng tôi có lẽ còn nói nhiều hơn!). Vậy tại
sao chúng ta không tự rèn luyện để trở thành những người nói chuyện có
duyên nhất?
Hãy bắt đầu ngay từ lúc này nhé! Lật sang trang bên đi các bạn.
LARRY KIN
CHƯƠNG I. NHỮNG NGUYÊN TẮC CƠ BẢN
• Sự chân thật
• Có thái độ và quan điểm đúng đắn
• Quan tâm đến người bạn đang tiếp chuyện
• Sự cởi mở
Tôi
nghĩ rằng việc trò chuyện cũng giống như chơi golf, như lái xe hay làm
chủ một cửa hàng. Nghĩa là, bạn càng thích thú, càng quen với nó bao
nhiêu thì bạn sẽ làm tốt bấy nhiêu. Dĩ nhiên trước tiên bạn nên biết một
vài nguyên tắc cơ bản.
Người
ta bảo rằng tôi có tài ăn nói, và lại nói rất thành công nữa chứ. Thực
ra, để có được như ngày nay, tôi đã phải nỗ lực không ngừng. Bạn biết
Ted Williams không? Anh chàng vận động viên bóng chày này có tài năng
bẩm sinh mà ai cũng ao ước, thế nhưng anh ta vẫn phải rèn luyện mỗi ngày
như mọi người đấy thôi. Và cả Luciano Pavarotti, vừa lọt lòng mẹ đã có
chất giọng tuyệt vời (nghe đồn tiếng khóc của anh ấy cũng khác người
nữa!), thế nhưng cho tới giờ phút này anh vẫn còn luyện hát. Bạn thấy
đấy, rèn luyện là cách duy nhất để có được năng lực thực sự, cho dù bạn
có năng khiếu bẩm sinh hay không.
Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói. Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi cũng chẳng biết nói gì...
LẦN XUẤT HIỆN ĐẦU TIÊN: thất bại
Nếu
có thể quay về quá khứ cách đây 45 năm về trước, xin mời bạn ghé qua
đài phát thanh Miami Beach, để chứng kiến cái buổi sáng đầu tiên trong
nghề phát thanh của tôi. Tôi dám đánh cược bạn sẽ nói rằng: "Cái gã khù
khờ này mà là Larry King ư?!".
Mọi
chuyện bắt đầu vào một buổi sáng đẹp trời ngày 1/5/1957 tại đài phát
thanh WAHR. Đây là một đài phát thanh nhỏ nằm trên đại lộ thứ nhất ở
Washington. Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi
vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Chả là ông
giám đốc của đài nói rằng ông ấy thích giọng nói của tôi, nhưng ông ta
chưa hề hứa hẹn với tôi điều gì. Bạn hãy tưởng tượng chỉ bấy nhiêu cũng
đủ làm tôi phấn khích cỡ nào. Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một
cơ hội.
Khi
ấy tôi đã rời khỏi Brooklyn và ở nhờ nhà một người chú, chú Jack. Bạn
biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ
sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh. Đôi mắt trố lên đầy háo
hức, đôi tai chăm chú lắng nghe mọi âm thanh phát ra từ đài. Tôi còn
tưởng tượng phòng ghi âm ra sao, cái cảnh người ta đọc những bản tin
tức, tường thuật thể thao như thế nào…Ôi chà, lúc đó tôi đã nghĩ: "Giá
mà một lần, dù chỉ một lần… đài phát thanh, đài phát thanh…"
Tôi
viết đôi dòng lý lịch và đánh liều nộp lên đài. (Việc gặp ông giám đốc
Marshall Simmonds cũng do tình cờ chứ tôi đâu có quen biết gì ông ta.).
Thế rồi đột nhiên sau ba tuần, người phát thanh buổi sáng nghỉ làm. Bạn
biết chuyện gì xảy ra không? Marshall gọi tôi lên văn phòng bảo rằng tôi
có thể thử việc, bắt đầu từ sáng thứ hai tới. Tôi sẽ làm việc từ thứ
hai đến thứ sáu với tiền lương là 55 đô la một tuần.
Lúc
đó quả thật tôi mừng đến nỗi hai tai cứ ù đi. Giấc mơ của tôi đã trở
thành sự thật! Tôi sẽ được làm ở đài phát thanh! Giọng nói của tôi sẽ
được truyền đi trên làn sóng suốt ba giờ đồng hồ mỗi buổi sáng, và có
thể thêm nữa vào buổi chiều. Tôi sẽ được làm việc giống như Arthur
Godfrey, phát thanh viên nổi tiếng của đài CBS lúc bấy giờ.
Suốt
tuần đó tôi đâu có ngủ được. Tôi lắp bắp suốt ngày, tập đi tập lại cho
buổi phát thanh đầu tiên. Tôi uống cà phê và thật nhiều nước để không bị
khô cổ họng. Tôi đã có trong tay đoạn nhạc dạo đầu cho buổi phát thanh
đầu tiên: "Swingin’ Down the Lan" của Les Elgart. Tóm lại mọi thứ đều
được chuẩn bị kỹ càng.
Ấy
vậy mà khi bước vào phòng phát thanh, tim tôi cứ đập thình thịch.
Marsall bước vào, ông chúc tôi may mắn "Anh sắp lấy tên là gì?"
"Ông nói sao ạ?" – Tôi hỏi lại.
"À!
Anh không nên lấy tên là Larry Zeiger nữa. Nghe nó không được thông
dụng cho lắm. Người ta không thể đánh vần và nhớ nó một cách dễ dàng
được. Hãy thử chọn một cái tên khác hay hơn xem".
Rồi
ông liếc xuống bàn, vô tình thấy dòng chữ: "King’s Wholesale Liquors"
trên một cuốn sách quảng cáo, Marshall reo lên: "A ha, Larry King! Anh
nghĩ thế nào?"
"Tuyệt!"
"Tốt lắm! Kể từ bây giờ đây là tên của anh. Larry King, anh sẽ phụ trách chương trình Larry King Show".
Cứ
như một giấc mơ! Tôi có một công việc mới, một chương trình mới và, ô
là la, cả một cái tên mới. Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người
giàu có nhất thế giới!
Và
rồi giây phút mà tôi mong đợi đã đến. Chín giờ, buổi phát thanh đầu
tiên của Larry King bắt đầu! Tôi mở đoạn nhạc dạo "Swingin’ Down the
Lane". Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái
miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào
thoát ra cả.
Rồi
tôi lại vặn nhạc lên… và vặn nhạc xuống. Vẫn không sao mở miệng được!
Việc này cứ lặp đi lặp lại đến ba lần. Âm thanh duy nhất mà các thính
giả của tôi nghe được là một đoạn nhạc cứ hết to rồi lại nhỏ, mà chẳng
kèm theo một giọng nói nào.
Tôi
vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã nhủ thầm rằng có lẽ tôi đã nhầm, rằng tôi chỉ
là một kẻ ba hoa chích chòe ngoài phố chứ đâu có giỏi giang gì. Tôi
biết mình rất thích công việc này, nhưng rõ ràng là tôi chưa có chuyên
môn gì cả.
Marshall
Simmonds, người đàn ông tốt bụng, ông tiên của cuộc đời tôi giờ đây
xuất hiện với tư cách là một ông giám đốc. Marshalll đá sập cách cửa cái
rầm, hộc tốc lao vào phòng thu với đôi chân trần, và quát lên với tôi
vỏn vẹn chỉ có năm từ. Chỉ có năm từ, rõ ràng, rành mạch: "Đây là nghề
phát thanh!"
Rồi ông xoay người bỏ đi, và lại sập cánh cửa cái rầm.
Các
bạn ạ, không biết có phải vì quá ấn tượng trước phản ứng của Marshall
hay không mà tôi như được truyền sinh lực, không còn thấy căng thẳng
nữa. Tôi kéo cái micro sát vào miệng và nói những tiếng đầu tiên trong
nghề phát thanh của mình:
"Xin
chào các bạn. Đây là ngày đầu tiên tôi bước vào nghề phát thanh. Tôi
thích cái nghề này lắm! Tôi đã luyện tập suốt tuần rồi. Cách đây mười
phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới. Ban nãy tôi đã quá căng
thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên…
Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: "Đây
là nghề phát thanh".
Bạn
có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào.
Họ không hiểu sao chàng phát thanh viên mới này lại quá ngây ngô đến
thế. Riêng đối với tôi thì thế là ổn, chỉ cần nói được đôi ba câu ngớ
ngẩn đó thôi cũng giúp tôi bình tĩnh và tự tin trở lại. Sau đó, tạ ơn
trời, phần còn lại của chương trình diễn ra êm xuôi trót lọt. Và từ đấy
trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa.
SỰ CHÂN THẬT
Tôi
đã học được một điều quý giá từ buổi phát thanh đầu tiên sáng hôm đó:
sự chân thật. Dù có là phát thanh viên hay là ai đi nữa, bạn cũng nên
chân thật, nhất là trong khi nói. Bạn chỉ có thể tự tin ở chính mình và
tạo được lòng tin nơi người khác khi bạn chân thật. Bạn sẽ không bao giờ
phải bất an hay hối tiếc. Arthus Godfrey đã đồng ý với tôi về điều này.
Phát thanh viên muốn thành công thì phải biết chia sẻ với khán thính
giả những vấn đề mà họ gặp phải, những suy nghĩ chân thực của họ.
Tôi còn nhớ khi lần đầu thực hiện một buổi trò chuyện trên truyền hình, tôi đã run và hồi hộp như thế nào…
Người
ta đặt tôi ngồi xuống một cái ghế quay. Sai lầm chưa từng có! Vì quá
xúc động nên tôi không sao điều khiển được cái ghế, và bởi thế nên nó cứ
quay vòng vòng. Tất nhiên mọi khán giả đều nhìn thấy cảnh tượng khôi
hài đó.
May
là tôi sớm lấy lại tinh thần và trở lại bản năng chân thật của mình.
Bạn có đoán được tôi làm gì không? Tôi nói với khán giả rằng tôi quá hồi
hộp, rằng tôi đã làm phát thanh viên trên radio ba năm nay, nhưng đây
là lần đầu xuất hiện trên truyền hình… Và cả việc ai đó ấn tôi ngồi vào
cái ghế quay này nữa. Tôi hỏi khán giả họ sẽ như thế nào nếu rơi vào
tình huống của tôi.
Mọi
người à ra vỡ lẽ. Nhờ vậy tôi không còn thấy run nữa. Tôi đã nói tốt
hơn và thành công hơn trong suốt buổi tối hôm đó. Tất cả là nhờ sự chân
thật của tôi với những khán giả của mình.
Trong
buổi tối hôm ấy, một người khách đột nhiên hỏi tôi rằng: "Giả sử anh
đang đi dưới sân đài truyền hình NBC thì có ai đó nắm lấy anh đặt anh
ngồi xuống một cái ghế trong phòng quay, nhét vào tay anh một mớ bản tin
và nói: "Brokaw bệnh rồi. Anh hãy thế chỗ anh ấy!". Máy quay thì đang
chạy tới. Lúc đó anh sẽ làm gì?"
Tôi
trả lời rằng tôi vẫn cứ thành thật mà thôi. Tôi sẽ nhìn vào camera và
nói: "Tôi đang đi dạo ở dưới kia thì được người ta đưa lên đây, giao cho
tôi bản tin này và bảo rằng Brokaw bệnh rồi, hãy thế chỗ anh ấy…"
Nếu
làm như vậy, ngay tức khắc khán giả sẽ biết rằng tôi đang nói thật. Và
tôi sẽ cố gắng làm hết mình, thật chí còn thích thú nữa chứ sao. Tôi
không phải lo gì cả. Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần
cuối của bản tin kia là gì.
Tôi
đã thành công không phải bởi đã làm một cái gì vĩ đại, lớn lao thế nào,
đơn giản là nhờ tôi biết chân thật. Đây cũng là cách giúp tôi đã xử trí
những tình huống tiến thoái lưỡng nan đấy các bạn.
CÁC NGUYÊN TẮC QUAN TRỌNG KHÁC
Thái
độ đứng đắn, chững chạc cũng là một yếu tố quan trọng không kém. Sau
lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này.
Khi đã vượt qua được "nỗi sợ cái micro", tôi tự yêu cầu mình phải làm
được hai việc:
Một là, phải luôn giữ một thái độ đúng đắn khi nói.
Hai là, phải làm việc cật lực để mình nói ngày một hay hơn.
Sau
đó tôi đã làm gì? Tất cả mọi việc! Tôi xin phụ trách bản tin thời tiết
buổi sáng, làm tường trình chuyên mục thể thao buổi chiều. Tôi đọc rất
nhiều các bài diễn văn. Và khi có ai đó nghỉ bệnh hay được nghỉ phép thì
ngay lập tức, tôi liền tình nguyện xin gánh vác luôn phần việc của họ.
Bạn thấy đấy, tôi luôn nắm lấy mọi cơ hội để rèn luyện kỹ năng nói của
mình phải không? Mục tiêu của tôi ư? Nhất định phải trở thành một phát
thanh viên giỏi! Vì thế tôi thường tự nhủ phải học tập ở Ted Williams
tính quyết tâm, thấy việc gì cần làm thì làm đến cùng. Và còn vô số việc
cần thiết khác phải luyện tập…
Có
rất nhiều cách để luyện kỹ năng nói. Nào là xem sách tham khảo về lĩnh
vực này, hay xem các cuộc đối thoại trên băng hình… Ngoài ra còn nhiều
cách thú vị khác nữa. Chẳng hạn đây ai cấm bạn tự trò chuyện với chính
mình! (Có điều cách này chỉ nên tiến hành ở trong nhà hay ngoài vườn mà
thôi. Khi ra phố đừng dại dột mà lẩm bẩm một mình hoài, bạn sẽ bị hiểu
lầm đấy!). Và thật tuyệt nếu bạn đang sống một mình, bạn có thể nói vô
tư, nói sảng khoái… bất cứ lúc nào! Thỉnh thoảng tôi cũng hay làm như
vậy. Tôi tự thuyết trình một mình. Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một
mình. Tôi tập đọc cho thật truyền cảm. Điều này rất có ích, nó giúp tôi
tự tin hơn và nói năng ngày một lưu loát hơn. Cho dù không sống một mình
bạn cũng có thể luyện nói theo cách này. Hãy vào một căn phòng trống,
hoặc tận dụng trong phòng làm việc khi sếp và các đồng nghiệp đã ra về,
hoặc sử dụng thời gian đợi ai đó, và tha hồ nói. Cách luyện nói này tuy
đơn giản nhưng rất hiệu quả.
Bạn
biết không, sáng nào tôi cũng đứng trước gương và cười tươi rói:"Chào
Larry, hôm nay cậu khỏe không? Có gì vui mà cười tươi thế?". Anh chàng
Larry trong tấm gương kia cũng hoạt bát và đẹp trai…y như tôi vậy, bởi
thế chúng tôi trò chuyện rất ăn ý và thoải mái. Thế là, lại thêm một môi
trường nữa để tôi được nói! Sao bạn không bắt chước tôi nhỉ? Đặc biệt
là khi bạn muốn nói chuyện hay diễn thuyết trước công chúng. Phương pháp
này giúp bạn tự tập cho mình linh hoạt hơn, và nhất là có thể sửa đổi
từng cử chỉ đến ánh mắt nụ cười sao cho lịch lãm và đáng yêu nhất.
Còn
bây giờ, đừng gọi bác sĩ tâm thần đến khám cho tôi khi tôi mách với bạn
cách thức thứ ba này nhé. Đó là trò chuyện với con mèo, chú chim hay
chú cá vàng nhà bạn. Trò chuyện với mấy vật cưng đó thích nhất là bạn sẽ
không phải nghe những lời đáp khó chịu, và câu chuyện lại không bị gián
đoạn nữa!
Bên
cạnh việc tích cực và hăng say luyện nói, ta cần xem trọng hai yếu tố
sau: Quan tâm chân thành đến người đối diện và sự cởi mở về bản thân.
Trong
chương trình mỗi tối của tôi trên đài CNN, bạn cũng thấy rằng tôi rất
thích được lắng nghe các vị khách mời. Một cách gần gũi và chân thành,
tôi đặt câu hỏi về họ, lắng nghe những suy nghĩ và tâm tư của họ. Tôi
tôn trọng tất cả các vị khách của tôi, tất cả mọi người, từ tổng thống,
các bộ trưởng đến các vận động viên thể thao, đến những người bình
thường… Bạn sẽ không bao giờ nói chuyện thành công một khi người ta nghĩ
rằng bạn không quan tâm đến lời nói của họ, tức không tôn trọng họ.
Will
Rogers từng nói: "Một người dù khờ khạo đến đâu chăng nữa ít ra cũng
biết đôi chút về một lĩnh vực nào đó". Câu nói này đáng nhớ đây! Nhất là
khi bạn đang nói chuyện với các đồng nghiệp, hay là người dẫn chương
trình như tôi. Tâm lý mà, ai lại không thích nói (thậm chí nói say sưa)
về những điều mà mình quan tâm đến. Và khi được nói thì, chúng ta lại
thích được người khác chú ý lắng nghe. Trong một cuộc trò chuyện nào
cũng vậy, nếu bạn lắng nghe người khác nói thì họ cũng sẽ lắng nghe bạn.
Ngược lại, dù bạn có nói du dương thánh thót đến đâu đi nữa mà chả thèm
lắng nghe ai thì cũng đâu có ai lắng nghe bạn nói. Bởi thế, như tôi đã
khẳng định từ đầu, biết lắng nghe là yêu cầu rất quan trọng.
Bạn
còn nhớ những lời nói đầu tiên của tôi trên radio không? Những lời chân
thật cởi mở ấy giúp tôi vượt qua "Nỗi sợ cái micro" một cách dễ dàng.
Và đó cũng là "nguyên tắc vàng" sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở
(một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi
mở với bạn nữa chứ!
Nhưng
này, ý tôi không phải là lúc nào bạn cũng lôi mọi bí mật riêng tư, hay
mọi chuyện lớn bé của mình ra kể cho người ta nghe đâu nhé. "Khờ khạo"
như thế thì nguy to, phản tác dụng hoàn toàn! Bạn có muốn nghe kể về
"tim gan" của ông hàng xóm kế bên nhà bạn không? Hay chẳng hạn như
chuyện cô công nhân của bạn đi nghỉ cuối tuần với mẹ chồng như thế nào…
Có thể là không, vì thế hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi… "cởi mở".
"Cởi
mở" như thế nào đây? Hãy nói về tiểu sử, sở thích, tính tình, về chuyên
môn, hay về những ước mơ của bạn… Rồi hỏi lại người khách của mình
những câu hỏi đó. Đây là cách để chúng ta hiểu nhau nhiều hơn trong lúc
nói chuyện.
Regis
Philbin và Kathie Lee Gifford là những phóng viên điển hình rất thành
công từ việc biết cởi mở. Họ đến gần bạn một cách hết sức tự nhiên và
thân thiện, rồi không ngại nói với bạn về cảm xúc của họ, hay kể cho bạn
nghe những câu chuyện về họ. Không có gì làm họ mất tập trung khi đang
nói. Nhưng trên hết là Regis và Kathie Lee đã bày tỏ cảm xúc một cách
chân thành, điều này thật sự đáng quý. Họ không nói một cách gượng gạo,
cũng không giấu những cảm xúc chân thật của mình, lúc vui hay lúc buồn,
khi sợ hãi hay khi bình tĩnh. Cả Regis và Kathie Lee đều hoàn toàn biết
rằng việc này không có gì sai cả. Truyền hình trực tiếp thì đã sao? Sự
khách khí trong giao tiếp là như thế nào? Tất cả đều không quan trọng
bằng sự cởi mở chân thành để người với người xích lại gần nhau. Bởi thế
các chương trình của Regis và Kathie Lee rất sinh động và đầy cảm xúc.
Ai
từng trò chuyện với tôi chỉ trong vài phút đều biết ít nhất hai điều về
tôi: 1/ Tôi đến từ Brooklyn, và 2/ Tôi là người Do Thái.
Làm
sao họ biết điều này? Vì tôi luôn giới thiệu xuất xứ của mình với họ.
Đó là một phần của cuộc đời tôi. Và tận sâu trong tâm khảm, tôi luôn tự
hào về xuất xứ ấy. Tôi tự hào mình là người Do Thái, tôi tự hào được
sinh ra ở Brooklyn. Tôi thích được nói điều đó với tất cả mọi người.
Nếu
tôi có tật nói lắp, tôi cũng không ngại nói với bạn rằng: "Xin chà-à-o!
R-r-ấ-t vui đ-ư-ợ-c-c làm quen v-ới bạn! T-t-ê-n của tôi là Larry King.
T-t-ôi biết tôi n-n-ói rất r-ất khó kh-ó-ó nghe, nhưng tôi v-ẫn r-r-ất
vui khi được nói ch-ch-uyện với bạn".
Bạn
thấy đấy, không việc gì phải xấu hổ, thẹn thùng hay e ngại cả! Chúng ta
nên chia sẻ tâm sự của mình, thắng thắn và bộc trực, không quanh co,
không giả tạo. Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới
thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi
được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng
tin ở người đối diện.
Ca
sĩ nhạc đồng quê Mel Tillis là người luôn luôn áp dụng phương pháp này.
Anh có tật nói lắp (khuyết điểm này không diễn ra khi anh hát, nó chỉ
xuất hiện khi anh nói). Nhưng trong các buổi giao lưu trước công chúng
Mel lại vui vẻ và cởi mở hơn hết. Anh còn cười đùa về tật nói lắp của
mình. Anh tạo nên một không khí thoải mái thân thiện cho chính anh và cả
cho khán giả.
Trong
một chương trình truyền hình ở Florida, tôi đã trò chuyện với một vị
khách mời đặc biệt. Một triệu phú sinh ra đã có dị tật hàm ếch và vốn dĩ
xưa kia chỉ là một anh bán hàng. "Bí quyết thành công của anh là gì?" –
"Điều quan trọng nhất là tôi đã không mặc cảm về dị tật của mình mà vẫn
tự tin trong giao tiếp. Giọng nói của tôi khó nghe thì tôi cười bằng
ánh mắt, cười bằng cử chỉ". Cho tới khi kết thúc chương trình, nhà triệu
phú lúc nào cũng hóm hỉnh và hài hước. Đến nỗi có lúc chúng tôi quên
rằng anh nói khó nghe như thế nào. Quả là một con người có tật nhưng có
tài, biết vượt lên số phận, biết chiến đấu và chiến thắng.
Bạn
thấy đấy, muốn thành công trong cuộc sống thì phải biết cách nói
chuyện. Bất cứ lúc nào không mở lời được hãy nhớ đến nhà triệu phú trẻ.
CHƯƠNG II. KHỞI ĐẦU CÂU CHUYỆN
LÀM THẾ NÀO ĐỂ TRÒ CHUYỆN VỚI NGƯỜI LẠ?
• Vượt qua sự e dè.
• Khởi đầu như thế nào?
• Những câu hỏi cần tránh.
• Nguyên tắc đầu tiên trong giao tiếp.
• Những điều cấm kỵ khác.
Dù
bạn có trò chuyện ở bất kỳ tình huống nào đi nữa, việc trước tiên bạn
cần làm là tạo nên một không khí sôi nổi, thoải mái. Hầu hết chúng ta
thường có tính hay e dè, bối rối. Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm.
Khi nói chuyện với người lạ, hay lần đầu nói trước công chúng thì ít
nhiều gì ta cũng cảm thấy… run run.
Làm
sao hết run đây? Cách hay nhất là bạn cứ nghĩ rằng cái người đối diện
ấy, họ cũng… run như mình thôi. Chẳng phải đã có câu châm ngôn: "Run như
nói chuyện với người lạ" đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt
cả. Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy
lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống
đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt.
Đại
đa số chúng ta khi oe oe khóc chào đời thì đều có mức khởi điểm như
nhau. Có nghĩa là chúng ta phần đông được sinh ra trong những gia đình
trung lưu bình thường, thậm chí còn rất nghèo. Hiếm ai may mắn mới sinh
ra đã có của cải và quyền lực, trừ khi bạn là một Kenedy hay một
Rockerfeller, hay là một bậc vương tôn công tử nào đó. Tôi, bạn, chúng
ta đã phải làm việc ngoài giờ để có tiền học đại học, rồi phải làm ngày
làm đêm để thăng tiến trong công việc. Đôi lúc bạn tiếp xúc với người
giàu có và nổi tiếng, thì việc của bạn lúc ấy không phải là đứng đó để
run hay hồi hộp. Bạn cần phải tự tin để nói, để chứng tỏ và khẳng định
mình. Đó là một cơ hội của bạn đấy!
Tôi
vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương
trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD. Một lần, chúng tôi hợp
tác với tờ báo Miam Herald thực hiện chương trình phỏng vấn anh chiến sĩ
không quân xuất sắc sống tại Miami (xin được phép giấu tên theo ý muốn
của anh). Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy!
Như
thường lệ, chương trình được truyền thanh trực tiếp từ 23 đến 24 giờ
đêm. Vị khách mời của chúng ta đến sớm hơn những 30 phút. Anh nhìn cảnh
chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay
hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Tôi đến bắt tay
anh ta và, ôi trời, bàn tay ấy ướt sũng mồ hôi. Hai tiếng "Xin chào"
được thốt lên lập bập và nhỏ xíu. Anh ấy đang quá run và hồi hộp. Thật
khó tin đây chính là người đã từng bắn rơi cả thảy bảy chiếc máy bay
phát xít Đức trong thế chiến khốc liệt!
Sau
năm phút dành cho bản tin thế giới, tôi bắt đầu chương trình lúc 11:05
với đôi lời giới thiệu về những phi công xuất sắc. Và tôi hỏi vị khách
của chúng ta câu hỏi đầu tiên:
- "Chào anh, xin anh cho biết lý do vì sao anh đã tình nguyện trở thành một phi công?"
- "Tôi… không biết"
- "Hả?... À, chắc anh thích lái máy bay lắm nhỉ?"
- "Vâng."
- "Vậy anh có biết vì sao anh thích lái máy bay không?"
- …"Không."
Sau
đó tôi hỏi anh ta thêm một loạt câu hỏi nữa, nhưng tình hình vẫn không
khả quan hơn tí nào. Anh chàng cứ hết "vâng", "không", rồi lại "tôi
không biết". Giá mà bạn có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi lúc đó! Tôi
lo sốt vó. Tôi chẳng còn biết hỏi cái gì nữa. Tôi liếc nhìn đồng
hồ…11:07. Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả
như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau. Tôi cười méo xẹo, còn
chàng phi công thì vẫn chủ trương "im lặng là vàng". Tất cả mọi người
bên ngoài đều có cùng một suy nghĩ: Họ đang làm gì vậy kìa? Có điều gì
không ổn? Và những người nghe đài trên khắp Miami sắp sửa tắt radio đến
nơi.
Tôi
hít thở thật sâu cố lấy bình tĩnh rồi tự động viên mình: "Larry King,
Larry King, hỏi tiếp, hỏi tiếp đi. Cố lên nào Larry!" Và tôi chợt nghĩ
ra một ý. Tôi hỏi anh ta: "Giả sử ngay bây giờ có năm chiết máy bay quân
thù trước mặt chúng ta và ở dưới kia tôi có một chiếc máy bay, anh có
dám leo lên không?"
- "Vâng, dám chứ!"
- "Anh không sợ à?"
- "Không hề!"
- "Thế tại sao nãy giờ anh căng thẳng quá vậy?"
- "Bởi vì tôi không biết ai đang lắng nghe!"
Tôi thở phào: "Ra là anh sợ những điều mà anh không biết".
Chúng
tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi. Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của
anh ấy biến đi đâu mất. Khác hẳn với lúc đầu, anh ấy hào hứng kể về
những nỗi sợ kinh hoàng của mình. Nào là lúc bé tí thì sợ con mèo, rồi
thì khi lớn lên lại sợ… cái nhìn của cô bạn gái! Tôi quay trở lại câu
hỏi về việc lái máy bay. Không hề gì. Anh ấy như được tiếp thêm nhiệt
huyết, nói một cách hăng say và đầy phấn khởi: "Tôi lao vào không gian
toàn mây là mây. Tôi lượn sang bên trái. Tôi rẽ cánh sang phải. Mặt trời
chiếu những tia nắng chói loáng đẹp vô cùng, phủ tràn trên mặt kính.
Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi…"
Bạn thử tưởng tượng tôi há hốc miệng như thế nào! Anh
ta nói hay quá! Cứ như làm thơ vậy. Đồng hồ gõ 12 tiếng. Vẫn say sưa
nói. Tối đó chúng tôi buộc phải kéo dài chương trình thêm 15 phút nữa.
Quả là thành công ngoài sự mong đợi.
Anh
phi công xuất sắc trong thế chiến thứ hai đó bỗng chốc trở thành người
khách nói chuyện "thơ" nhất. Đơn giản vì anh đã vượt qua sự căng thẳng
ban đầu, và càng lúc càng tự tin hơn khi đã quen với khẩu điệu của mình.
Lúc đầu chúng tôi nói về quá khứ, anh không biết rồi tôi sẽ hỏi anh cái
gì. Anh cũng không biết cuộc phỏng vấn sẽ đi tới đâu, vì thế anh ấy sợ.
Nhưng
khi chúng tôi nói chuyện về hiện tại thì không có gì khiến anh ấy thấy
căng thẳng nữa. Anh tha hồ nói về cảm nghĩ, hành động của mình trước
những việc đang diễn ra một cách tự tin và đầy phong độ. Khi thấy được
điều đó, ngay lập tức tôi có thể lái câu chuyện về quá khứ.
Và
như vậy, bạn đã biết cách để "phá vỡ tảng băng" trong lần đầu trò
chuyện rồi chứ? Làm thế nào nhỉ? Rất đơn giản, hãy tạo nên một không khí
thoải mái và thân thiện nhất. Chớ nên e dè và căng thẳng quá. Bạn cứ
"tự nhiên như không" và thoải mái nói lên những suy tư của bạn. Nên khôn
khéo linh động chọn đề tài thích hợp nhất. Còn nữa, "Hãy nói với người
ta về chính họ và họ sẽ lắng nghe lại bạn hàng giờ" – đây chính là lời
khuyên quý giá của cựu thủ tướng nước Anh Benjamin Disraeli.
KHỞI ĐẦU CÂU CHUYỆN
Bạn
đang dự một bữa tiệc, hôm nay là ngày đầu tiên bạn đi làm, bạn đang nói
chuyện với người hàng xóm mới… Có hàng trăm tình huống giao tiếp khác
nhau, và cũng có hàng trăm cách để khởi đầu câu chuyện.
Khi
Thế vận hội mùa đông năm 1994 đang diễn ra, đi đâu người ta cũng xôn
xao bàn tán về cặp vận động viên Tonya Harding-Nancy Kerrigan. Rồi thì
đề tài dễ dàng và nóng hổi nhất là chuyện thời tiết (đặc biệt là khi bạn
chẳng biết gì về người đối diện). Lũ lụt ở miền Tây, băng tuyết lở ở
miền Đông, rồi động đất, hạn hán, cháy rừng… Nếu không thích nói về
thiên tai đang diễn ra trên thế giới thì bạn có thể khơi mào ngay hiện
tại. Chẳng hạn như là: "Trời hôm nay đẹp quá nhỉ? Anh có dự định đi đâu
không?" Chỉ cần một chút linh hoạt thì bạn sẽ thấy có rất nhiều cách bắt
chuyện. Tôi nghĩ việc này không khó, cái khó là sau đó bạn duy trì cuộc
nói chuyện đó ra sao kìa.
Bạn
biết cựu phó tổng thống Al Gore chứ? Một gương mặt "sắt thép" thường
thấy trên ti vi, một người hay bị phê bình là quá ư nghiêm khắc. Nhưng
tôi nghĩ không hẳn như vậy. Một Al Gore trong chính trị khác với một Al
Gore ở đời thường. Tôi đã từng thấy ông vui vẻ và sôi nổi như thế nào
khi nói về cái thời còn đi học ở Saint Albans (Washington), lúc cha ông
còn là thượng nghị sĩ của Tennessee. Và hãy thử hỏi về những người con
của ông xem, bạn sẽ thấy vị phó tổng thống này có một trái tim ấm áp và
nhân hậu.
Như
vậy, chọn đề tài để nói là một điều rất quan trọng. Khi trò chuyện với
vua chúa hay với bất cứ ai cũng vậy, bạn nên nhớ đề tài nói của bạn sẽ
quyết định không khí cuộc trò chuyện đó. Đây chính là sự khôn khéo và
nhạy bén của bạn.
Khi
tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để
nói. Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi của tôi (bữa tiệc mà mấy
người bạn tôi đã gọi là "Kỷ niệm lần thứ năm mươi cái ngày Larry King
tròn mười tuổi!"), chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những tháng ngày thơ ấu
dấu yêu ở Brooklyn. Đang bồi hồi với những câu chuyện nhớ về quê hương
không sao kể xiết, chợt nhìn thấy ánh đèn sáng rực rỡ từ tòa Nhà Trắng
bên kia (bữa tiệc này chúng tôi đã tổ chức ở tòa nhà lịch sử Decatur),
thì lúc đó đột nhiên câu chuyện lại hướng về… Nhà Trắng, rồi thì chuyện
quốc gia, chuyện quốc tế… Và sau đó? Một cuộc bùng nổ đề tài. Cho tới
giờ tôi cũng không nhớ hết hôm đó chúng tôi đã bình luận bao nhiêu sự
kiện. Đến nỗi mà không vị khách nào muốn ra về còn hẹn nhau năm tới "kỷ
niệm một năm ngày Larry King tròn… sáu mươi tuổi!!!"
Nếu
bạn tới chơi nhà ai đó thì hãy quan sát những vật trưng bày, những đồ
kỷ niệm, sau đó thì… Alê, cười tươi như hoa với chủ nhà, và bắt đầu câu
chuyện. Tôi chắc chắn rằng người ta sẽ vui vẻ khi nói về nó. Giả dụ như
trên tường có treo một tấm hình chụp gia chủ đang đứng ở Quảng Trường Đỏ
chẳng hạn, hãy hỏi về chuyến đi Nga của họ. Hãy hỏi thử xem lẵng hoa ai
cắm mà đẹp thế… Những đồ vật tuy vô tri vô giác song rất có ý nghĩa với
cuộc trò chuyện của bạn.
TẬP CÁCH NÓI SAO CHO VĂN VẺ
Bạn có từng đặt những câu hỏi như thế này chưa:
• "Trời nóng quá phải không?"
• "Chắc sẽ có khủng hoảng kinh tế nữa quá nhỉ?"
• "Bạn có nghĩ là nhóm nhạc Redskins năm nay lại thất bại te tua nữa không?"
Tôi
nghĩ cách hỏi này không có gì là sai cả. Nhưng nếu bạn hỏi ai đó một
cách ngắn gọn và đơn giản là "Có hay không?" như vậy thì, rất có thể câu
trả lời mà bạn nhận được cũng đơn giản và ngắn gọn là "Không" hay "Có".
Thật đáng tiếc! Điều này chấm hết đề tài của bạn, và có thể chấm hết
luôn cuộc trò chuyện.
Tại
sao bạn không tập hỏi một cách văn vẻ và sâu sắc hơn? Cuộc trò chuyện
của bạn có thể sẽ thú vị hơn nhiều đấy. Chẳng hạn như là:
"Mùa
hè năm nay còn oi bức hơn năm ngoái. Nhiệt độ trái đất thì ngày một
tăng hơn. Nguy thật! Bạn có nghĩ rằng chúng ta cũng cần có trách nhiệm
về điều này không?"
"Thị
trường chứng khoán năm nay dao động thất thường quá. Ai mà không thích
nghĩ rằng nền kinh tế quốc gia vững như bàn thạch, nhưng xem chừng cái
bàn thạch ấy giờ đây cũng đang lung lay. Theo anh liệu khủng hoảng kinh
tế có xảy ra không?"
"Khi
mới tới Washington thì ngay lập tức, tớ đã trở thành một fan của nhóm
Redskin rồi. Nhưng sao dạo này họ chơi tệ thế không biết! Thậm chí còn
thua nhóm Cowboys non choẹt nữa là! Theo cậu thì năm nay Redskins có
thay đổi gì không? Chả lẽ lại thất bại nữa à?"
Cũng
cùng một đề tài nhưng với cách hỏi sau thì người khách của bạn buộc
phải suy tư nhiều hơn, câu trả lời của họ sẽ không đơn giản là "Không"
hay "Có". Cuộc trò chuyện có thú vị hay không hoàn toàn phụ thuộc vào sự
khéo léo của bạn.
NGUYÊN TẮC ĐẦU TIÊN: HÃY LẮNG NGHE
Bạn
biết không, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Tôi chẳng bao giờ học được
cái gì khi tôi đang nói. Mỗi sáng thức dậy tôi đều tự nhủ rằng nói hay
chưa đủ mà còn phải biết lắng nghe. Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi
được rất nhiều.
Khổ
nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho
lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn
sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại
ngơ ngác: "Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?". Và không hiểu nổi sao
người ta cứ thích hỏi lại chúng ta câu này: "Chết thật, ban nãy anh nói
cái gì thế?".
Bạn
nên nhớ rằng sự chăm chú lắng nghe sẽ giúp bạn có thể phản ứng lại tức
thì những gì người khác nói. Sau đó thì có thể bày tỏ quan điểm, ý kiến
riêng của bạn, đặt câu hỏi về vấn đề đó. Những câu hỏi càng hay thì càng
góp phần sinh động câu chuyện. Làm được việc này cũng có nghĩa là bạn
đã thành công bước đầu trong giao tiếp.
Vấn
đề là ở chỗ, nếu bạn không lắng nghe người ta nói thì người ta cũng đâu
có nghe bạn nói. Đó chính là tính công bằng trong giao tiếp: Một sự
tương tác hai chiều. Hãy bày tỏ sự quan tâm của bạn và bạn sẽ thấy được
sự quan tâm nơi người khác.
Khi
xem những cuộc phỏng vấn của Barbara Walters tôi thường thấy thất vọng.
Vì dường như cô ấy chỉ thích hỏi, hỏi và hỏi. Tôi nghĩ sẽ hay hơn nếu
Barbara đặt vấn đề và sau đó dành nhiều thời gian hơn cho những câu trả
lời của các vị khách. Cô ấy cần phân tích, nhận xét, phản hồi lại ý kiến
của họ một cách sâu sắc và khoa học. Muốn làm được điều này, không còn
cách nào khác hơn là phải biết lắng nghe.
Tôi
rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận
xét thế này: "Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời. Ông quan tâm
đến những gì họ nói, điều mà rất ít người phỏng vấn nào làm được". Thậm
chí khi được gọi là một "Cái đầu biết nói", tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã
thành công trước hết là nhờ biết lắng nghe.
Khi
thực hiện một chương trình phỏng vấn trên đài, tất nhiên tôi phải chuẩn
bị trước một "cẩm nang" để hỏi. Nhưng thường thì chỉ một lát sau là
"cẩm nang này bị xếp xó", bởi chỉ cần nghe thấy một điều gì đó thú vị
trong câu trả lời của họ là tôi lại đẩy câu chuyện sang một khía cạnh
khác.
Như
trong chương trình trò chuyện với cựu phó tổng thống Dan Quayle năm
1992, chúng tôi bàn về luật hạn chế việc phá thai – một trong những vấn
đề nóng bỏng lúc bấy giờ. Quayle dí dỏm ví von rằng đối với một cô nữ
sinh thì việc phá thai dĩ nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều so với việc
nghỉ học không phép. Rằng ở trường học của cô con gái ông, nhà trường sẽ
châm chước bỏ qua nếu phụ huynh không viết đơn xin phép cho con họ được
nghỉ học một ngày, chớ còn vấn đề phá thai thì… người ta sẽ nhảy nhổm
cả lên! Đến đây, tôi đột nhiên muốn biết quan điểm riêng của Quayle về
vấn đề xã hội này. Vì thế tôi buột miệng hỏi rằng ông sẽ xử trí như thế
nào nếu như cô con gái rượu của ông nói rằng cô ấy sắp phải đi phá thai?
Quayle trả lời ông sẽ chấp nhận bất cứ quyết định nào của con gái.
Câu
trả lời của Quayle lập tức khiến tất cả chúng tôi… dựng đứng cả lên!
Trời ạ, đây là một người trợ lực đầy bảo thủ của tổng thống Bush, một
phát ngôn của đảng Cộng Hòa – vốn dĩ rất dị ứng với vấn đề xã hội này,
và dĩ nhiên là luôn luôn phản đối! Thế mà ông ấy nói sẽ đồng ý nếu con
gái cưng muốn đi phá thai!?
Nào
bây giờ thì hãy trở lại "Những phương pháp vàng" của chúng ta. Bạn đã
thấy việc lắng nghe quan trọng như thế nào rồi chứ? Tôi đã không cứng
nhắc chỉ hỏi theo một "cẩm nang" soạn sẵn. Tôi đã biết chú ý lắng nghe
những gì Quayle nói, chộp được một điểm đắt, và thế là có được một câu
trả lời đắt.
Việc
tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày
20/02/1992. Perrot phủ nhận việc ông ta quan tâm đến kỳ tranh cử tổng
thống. Nhưng tôi để ý nghe thấy dường như lời phủ nhận này chả quyết
liệt chi cả. Thế là gần cuối chương trình, khi tôi nói lấp lửng về vấn
đề này thì đùng một cái, Perrot nói rằng ông ta sẽ tranh cử tổng thống
nếu được bỏ phiếu trên khắp 50 bang.
Tất cả những điều thú vị đó diễn ra không chỉ nhờ những gì tôi nói, mà nhờ vào việc tôi biết lắng nghe. Tôi đã lắng nghe!
Jim
Bishop, nhà văn, nhà báo nổi tiếng, vốn là người New York nhưng từng
định cư rất lâu tại Miami. Một lần nọ Jim tâm sự với tôi rằng anh rất
bực mình khi một số người gặp ai cũng hỏi "Khỏe không?" cho có lệ rồi
chẳng thèm chú ý nghe câu trả lời. Jim kể anh đã từng thử nghiệm với một
anh chàng đi đâu cũng "Khỏe không?" kiểu này.
Một buổi sáng đẹp trời, như thường lệ, vừa nhác thấy Jim là anh chàng hồ hởi: "Jim, khỏe không?"
"Tôi mắc bệnh ung thư" – Jim nói.
"Tuyệt! À Jim này…"
Câu
chuyện trên nghe có vẻ khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật. May mà
Bishop không bị ung thư thật, nếu không thì vô tình chàng trai kia đã
phạm phải một sai lầm đến tàn nhẫn.
Dale
Carnegie viết cuốn sách nhan đề "Tạo ấn tượng và gây thiện cảm" có tới
15 triệu bản được tiêu thụ. Trong đó ông đặc biệt nhấn mạnh: "Hãy hỏi
những điều mà người ta thích trả lời. Tức là bạn hãy để người ta nói về
bản thân và thành tựu của họ. Nên nhớ con người thường có cái tính trời
phú là luôn thích nói về những vấn đề của mình hơn là của người khác!
Một cái răng sâu của bạn thì dĩ nhiên làm bạn đau đớn, nhức nhối hơn
nhiều so với một nạn đói kém bên xứ người. Một trận động đất ở Châu Phi
đối với bạn cũng đâu có khủng khiếp bằng cái mụn nhọt ở cổ, đúng không
nào? Hãy nghĩ về điều này khi bạn trò chuyện với ai đó".
NÓI BẰNG "CỬA SỔ CỦA TÂM HỒN"
Không
phải ngẫu nhiên người ta bảo đôi mắt chúng ta là "Cửa sổ của tâm hồn".
Một ánh nhìn đôi khi cũng chạm tới trái tim… như chơi! Bởi thế, bạn ạ,
đừng bao giờ lãng phí quên đi cái "cửa sổ" này khi đang trò chuyện. Hãy
tập cho đôi mắt của bạn biết nói! – đó là phương pháp mà tôi luôn tâm
niệm để thành công.
Không
phải chỉ khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện, mà trong suốt thời gian
nghe và nói, bạn nên tập thể hiện cảm xúc, mối liên hệ của mình qua đôi
mắt. Một đôi mắt có hồn sẽ giúp bạn có sức lôi cuốn hơn rất nhiều, dù
giao tiếp ở bất cứ nơi đâu, bất cứ tình huống nào và nói chuyện với bất
cứ ai đi chăng nữa. Tôi luôn nhìn người đối diện đang trò chuyện một
cách thật tự nhiên để thể hiện sự quan tâm đến họ.
Vấn
đề mấu chốt kế tiếp là, như tôi đã đề cập, bạn phải chăm chú lắng nghe.
Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt. Cũng cần
nhớ rằng mặc dù việc nhìn người khác rất quan trọng, nhưng đừng vì thế
mà nhìn họ trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta nhé! Điều này
rất khiếm nhã. Ai đó nhìn bạn như thế bạn có khó chịu không? Suy bụng
ta ra bụng người mà thôi.
Thỉnh
thoảng trong khi nói bạn có thể rời mắt khỏi người đối diện, nhưng đừng
đưa mắt lên không trung một cách lơ đễnh như thể bạn chẳng màng nhìn gì
cả. Nếu bạn đang ở một buổi tiệc thì đừng đưa mắt láo liên ra xung
quanh như đang muốn tìm một ai đó quan trọng hơn để nói chuyện thay vì
người ngồi cạnh bạn.
Lời
khuyên của tôi về vấn đề này là: Hãy để tâm tới việc sử dụng ngôn ngữ
đôi mắt của bạn thay vì chỉ biết nói và nói huyên thuyên nhưng vô cảm.
NGÔN NGỮ ĐIỆU BỘ
Tại
các phiên tòa xử án, bồi thẩm đoàn luôn chú ý kỹ đến những cử chỉ, điệu
bộ của bị cáo. Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài
danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ
điệu bộ (Body language). Cộng sự của Edward là Louis Nizer còn đưa ra
một quan điểm rằng ông quan sát những cử chỉ tay chân, điệu bộ của bị
cáo rồi liên hệ với bản chất vụ việc để có thể tìm ra những điểm chung
nào đó mang giá trị tham khảo bổ sung vào hồ sơ.
Với
tôi, ngôn ngữ điệu bộ cũng giống ngôn ngữ nói vậy. Nó là một hình thức
giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên. Vì tự nhiên, nên nó có thể trở
thành một phương pháp cực kỳ hiệu quả. Nhưng hãy thận trọng, nếu ngôn
ngữ cơ thể xuất phát từ sự giả tạo hay sao chép gượng gạo thì nó sẽ
không có tác dụng. Thậm chí điều này rất tệ hại khi người khác trông bạn
thật buồn cười và lố lăng. Dù không phải là kẻ xấu nhưng sự giả tạo sẽ
biến bạn trở thành một người không thành thật trong mắt người khác. Bạn
sẽ chẳng ưa gì tôi nếu tôi bắt chước giọng nói và dáng vẻ của ngài
Laurence Oliver đáng kính, đúng không? Và nếu một sớm mai thức dậy, tôi
muốn bắt chước cách nói chuyện giống các diễn viên kịch Shakespeare,
chắc hẳn tôi sẽ bị cười nhạo cho xem. Do vậy, tôi phải luôn tự hỏi rằng
cử chỉ, điệu bộ của tôi khi trò chuyện có là đặc trưng của riêng tôi hay
không. Cho dù không hoàn hảo đi nữa thì nó cũng chính là ngôn ngữ của
tôi. Và tôi tự hào về nó!
Ngôn
ngữ điệu bộ là như thế. Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao
tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất. Hãy biến chúng thành của bạn!
Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất. Nếu muốn học hỏi những
điều hay từ người khác thì hãy tham khảo và ứng dụng một phần nhỏ nào
đó thôi. Đừng biến bạn trở thành bản sao của họ.
NÓI NHỮNG ĐIỀU CẤM KỴ
Ngày
nay, từ cấm kỵ (taboo) đã vơi bớt nặng nề vì càng ngày chúng ta càng
cởi mở hơn với những tư duy, quan điểm mới. Trên màn ảnh, truyền hình
hay sách vở, có nhiều điều cấm kỵ đã cất cánh bay đi bởi chúng không còn
hợp thời. Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế
kỷ 20. Những giá trị từ quá khứ không phải là sai, đơn giản là nó không
còn phù hợp nữa ở thời kỳ mới, thế thôi. Trong phim "Cuốn theo chiều
gió", Clark Gable vai Rhett Buttler nói với Vivien Leigh vai Scarlett
O’Hara rằng: "Tiểu thư ơi, thật ra tôi có chửi rủa ai đâu". Đến ngày nay
thì cuộc trao đổi của họ quả đã trở nên bình thường rồi đấy.
Nhưng
có những đề tài bạn nên tránh đi. Ví dụ về chính trị và tôn giáo. Hoặc
những điều mang tính rất riêng tư và tế nhị. Cho dù cuộc trò chuyện có
thông thoáng cởi mở đến đâu, bạn không thể đụng ai cũng hỏi tọc mạch
rằng: "Lương anh bao nhiêu?" Hoặc mới vừa quen một cô gái mà bạn lại cắc
cớ hỏi: "Cô nghĩ như thế nào về chuyện phá thai?". Chắc chắn người đối
diện sẽ nhìn lại bạn bằng một "đôi mắt hình viên đạn".
Bạn
phải tự đánh giá rằng mối quan hệ của bạn thân thiết ở mức độ nào, sau
đó mới có thể phá vỡ những điều cấm kỵ khi nói chuyện. Với một người bạn
chí thân thì dĩ nhiên chúng ta có thể bàn về chuyện lương bổng. Trong
một nhóm bạn lâu năm thì cũng có thể thẳng thắn và thành thật làm sáng
tỏ những vấn đề "gai góc" riêng tư như việc quan hệ giới tính chẳng hạn.
Nhưng nói chung, hãy hết sức thận trọng. Đừng dại dột gây nên không khí
căng thẳng hay ngượng ngùng vì những điều cấm kỵ mà bạn đề cập không
đúng chỗ, đúng đối tượng.
Phải
biết tìm hiểu và đánh giá về người đối diện: Họ có thể hiểu vấn đề đó
không, họ có quan tâm đến sự kiện này không… để khơi mào đề tài nói cho
phù hợp chứ không bị "lạc quẻ". Bởi ngày nay, chìa khóa thành công trong
cuộc nói chuyện là sự thích hợp (relevance).
CHƯƠNG III: CHUYỆN TRONG XÃ HỘI
NHỮNG MÔI TRƯỜNG THƯỜNG GẶP:
• Nói ở những buổi tiệc, đám cưới, lễ tang
• Câu hỏi tuyệt vời nhất
• Những cách "rút lui" lịch sự
• Làm thế nào để bắt chuyện trở lại
• Trò chuyện với những người nổi tiếng
Trong
xã hội có vô vàn những tình huống giao tiếp. Chúng muôn màu muôn vẻ, từ
nhỏ tới lớn, từ bình thường cho đến tối quan trọng. Trò chuyện chia vui
trong đám cưới dĩ nhiên khác với phân ưu nơi đám tang. Nhưng dù ở nơi
đâu, bạn cũng nên nằm lòng một nguyên tắc chung nhất: lắng nghe và cởi
mở.
Ở NHỮNG BUỔI TIỆC
Đối
với tôi, lần dự tiệc đông đúc khách khứa nào cũng khá hấp dẫn và mang
chút thách thức. Trong một căn phòng ồn ào náo nhiệt, dù giọng nói của
bạn lớn cỡ nào cũng sẽ bị lấn át đi. Tôi không uống rượu nên không có cớ
mang chiếc ly thủy tinh sang trọng trên tay để đi chào hỏi người này
người nọ. Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái. Có
thể mọi người thấy vậy sẽ đánh giá: "Larry King khép nép quá!", nhưng
không sao, tôi sẽ bắt chuyện với một ai đó mà. Tôi không dè dặt đâu và
nếu chịu tiếp chuyện với tôi, bạn sẽ thấy tôi cởi mở lắm đấy. Ở buổi
tiệc bạn không nên cho phép mình trầm mặc hay quá ư nghiêm nghị. Hãy hòa
nhập vào tốp đông nào đó, tự giới thiệu sơ nét về mình và nhanh chóng
nở nụ cười hưởng ứng đề tài đang rôm rả.
Thường
thì ở những buổi tiệc lớn nhỏ, chúng ta sẽ gặp chí ít một hoặc vài
người quen biết trước, như anh hàng xóm, cô đồng nghiệp… Điều này sẽ
giúp bạn dễ dàng khơi mào một câu chuyện. Hãy nghĩ rằng họ cũng như bạn,
và có điểm tương đồng với bạn, nên việc kiếm một đề tài để nói thì
không khó chút nào!
CÂU HỎI TUYỆT VỜI
Đặt
câu hỏi như thế nào cũng là một bí quyết giao tiếp. Tôi có tính tò mò
về mọi thứ, nên khi đi dự tiệc tôi luôn hỏi câu: "Tại sao?". Một anh bạn
nói rằng cả gia đình anh ta sẽ chuyển đến sống ở một thành phố khác.
Tại sao vậy? Một cô gái vừa đổi nghề. Tại sao thế? Có ai đó vừa bước
chân vô ngành cảnh sát, ồ, dĩ nhiên là tôi sẽ hỏi tại sao ngay…
Trong
những chương trình truyền hình, có lẽ tôi là MC sử dụng câu hỏi này
nhiều nhất. Tôi nghĩ đây là câu hỏi hết sức tuyệt vời. "Tại sao?" – thật
đơn giản, dễ dàng, hiệu quả! Nếu muốn khơi mào cho câu chuyện sống động
và thú vị, bạn hãy hỏi: "Tại sao?"
BIỆN PHÁP "RÚT LUI" LỊCH SỰ
Nếu
bạn cảm thấy chán hay nghĩ là đã tới lúc cần kết thúc cuộc trò chuyện,
xin mách bạn một phương pháp hết sức hiệu nghiệm để rút lui ngay lập
tức. Hãy nói rằng: "Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh". Tỏ ra một chút "khẩn
cấp" và chẳng có ai nỡ giữ bạn lại đâu! Khi quay lại, bạn có thể bắt đầu
một câu chuyện khác với một người nào đó.
Hoặc
nếu thoáng thấy người quen ở gần đó, ví dụ bạn đó tên là Stancey chẳng
hạn, thì bạn có thể hô lên: "Stacey này, bạn có biết Bill không?". Lúc
Stacey đến bắt tay Bill thì bạn có thể lựa lời nói: "Mình biết hai bạn
có nhiều chuyện để nói, vậy chút xíu mình sẽ quay lại nhé!". Dĩ nhiên
trong một bữa tiệc thật đông đúc thì sẽ không ai trách nếu không thấy
bạn quay trở lại. Có điều nếu Bill là người nói chuyện vô vị và nhàm
chán, thì Stacey chắc sẽ khó "tha thứ" cho bạn! Bởi vậy tốt nhất là nên
tự mình xử lý tình huống tế nhị này.
Sau đây là một vài câu nói mà bạn có thể sử dung:
1. "Món ăn này sao dở quá, mình đi kiếm món khác đây".
2. "Thứ lỗi cho mình nhé, mình đến đằng kia chào ông sếp một tiếng".
3. "Ô, thằng bạn đằng kia lâu lắm rồi mình chưa gặp, có lẽ mình qua đó một lát nhé."
Điều
quan trọng là bạn đừng quá bận tâm về việc rút lui. Đừng tốn quá nhiều
thời gian để nhìn ngó xung quanh tìm ai đó rồi cố tình biện giải lý do
ra đi của mình. Hãy xem việc rút lui của bạn là một điều hết sức tự
nhiên. Nhất là đừng bao giờ để người khác nghĩ rằng bạn không muốn nói
chuyện với họ. Hãy nói đơn giản là: "Nói chuyện với anh thì thích thật!"
như thế cũng đủ lịch sự và làm cho người đối thoại với bạn cảm thấy
vui. Rồi từ tốn rút lui cũng không khiếm nhã.
CÁCH QUAY TRỞ LẠI CUỘC TRÒ CHUYỆN
Có
lúc rút lui thì hẳn sẽ có lúc bạn muốn quay trở lại nhóm trò chuyện cũ.
Và đây là một kỹ năng mà tôi không hề đánh giá thấp. Nếu bạn không là
một MC chuyên nghiệp, bạn cũng có thể khéo xử trí tình huống này.
Sau đây là những phương pháp mấu chốt:
+ Chọn một đề tài liên quan đến tất cả mọi người
Hãy
đặt những câu hỏi mà mọi người đều có thể nói lên quan điểm riêng của
mình. Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng
đến đề tài quá hóc búa. Cũng nên tránh tối đa những đề tài ít người biết
đến, hay chỉ chuyên gia mới bàn tới nổi.
+ Lưu ý quan điểm người khác
Chớ
huyên thuyên nói về quan điểm của bạn. Bạn sẽ được người ta nhớ đến
nhiều hơn nếu hỏi về quan điểm của họ. Henry Kissinger – người dùng cả
đời mình để nghiên cứu về ngôn ngữ nói – rất coi trọng nguyên tắc này.
Thậm chí trong những vấn đề thuộc lĩnh vực tinh thông của mình,
Kissinger vẫn hỏi người đối diện: "Bạn nghĩ gì về vấn đề này?"
+ Giúp người rụt rè ít nói trong nhóm
Tôi
luôn chú ý đến cách làm sao để tất cả các bạn hữu đều tham gia vào bàn
tròn. Đặc biệt đối với những người bản tính rụt rè hay không thích nói
nhiều. Nếu người bên trái của tôi rất năng cười nói còn người bên phải
lại im thin thít, nhiệm vụ của tôi là phải tạo sự hào hứng cân bằng cho
cả hai bên. Tôi luôn chú ý đến những người rụt rè, ít nói, quan sát từng
phản ứng nhỏ của họ đối với đề tài đang được bình luận sôi nổi. Chú ý
xem họ có muốn nói gì hay không và sử dụng ngay câu hỏi của Henry
Kissinger: "Còn bạn, bạn nghĩ gì về vấn đề này?". Khi ấy sự rụt rè sẽ
thối lui và người ấy sẽ lên tiếng tham gia vào câu chuyện.
Hỏi
về các vấn đề mà họ hoàn toàn có thể trả lời được. Nếu đề tài về giáo
dục, bạn có thể hỏi: "Hình như con gái anh đang học ở trường trung học
X. phải không? Dạo này cô bé ấy học hành ra sao?"
+ Đừng độc chiếm câu chuyện
Điều
nguy hiểm trong giao tiếp cộng đồng là bạn muốn độc chiếm câu chuyện.
Hãy chỉ nên nói những nét chính yếu, cắt xén và cô đọng lại câu chuyện
dài lê thê của bạn. Đừng nói quá nhiều chuyện vì ngoài chuyện của bạn ra
còn nhiều câu chuyện của những người khác muốn thảo luận nữa.
Nói
quá nhiều (overtalk) chẳng tạo nên một thiện cảm nào nơi người nghe cả.
Thậm chí nó còn phá vỡ những ấn tượng tốt đẹp mà trước đó bạn đã cố
công tạo dựng. Người nói quá nhiều sẽ bị nhàm chán, hoặc có thể phải trả
một giá đắt: Đánh mất sự tín nhiệm.
+ Chớ nghĩ rằng bạn đang nói với những bậc "giáo sư, tiến sĩ"
Ở
nơi công cộng, bạn nên nhớ rằng không phải ai cũng là một chuyên gia
hiểu biết, vì vậy chớ đưa ra những vấn đề ra vẻ trí thức cao siêu hay
đòi hỏi người đối diện phải trả lời rốt ráo, khoa học. Không nên dò hỏi
quá cặn kẽ, chất vấn người ta đến "đường cùng" như thể họ đang phải trải
qua một kỳ thi vấn đáp vậy.
Sử
dụng những từ ngữ quá ngắn, quá khó hiểu, những thuật ngữ chuyên ngành
ít phổ biến cũng có…tác hại hai chiều. Thứ nhất, người nghe khổ sở vì
không hiểu nổi. Thứ hai, bạn sẽ bị mang tiếng xấu là người hay khoe mớ
kiến thức "vĩ mô", hoặc là người không đủ trình độ để diễn giải rõ ràng
cụ thể! Liệu sau đó còn ai muốn nói chuyện với bạn?
+ Câu hỏi "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…?" ("What if?")
Loại câu hỏi này là một cách thức mà bạn không thể bỏ qua nếu muốn cuộc chuyện trò thú vị và sinh động.
"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Bin Laden bị bắt?"
"Nếu may mắn trúng số, bạn sẽ mua cái gì trước tiên?"
Những
câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số
lượng. Bạn có thể luôn nghĩ ra chúng với nhiều điều thú vị hơn nữa. Câu
chuyện sẽ được tiếp nối sống động hơn. Và những câu trả lời thì muôn màu
muôn vẻ.
Hãy
chọn những đề tài liên quan đến mọi người, không phân biệt giới tính,
tuổi tác hay địa vị xã hội. Bất cứ ai cũng có thể trả lời và tranh luận
sau câu hỏi giả định của bạn. Vậy là bạn thành công!
Có một câu hỏi mà tôi thường đặt ra khi gặp gỡ nhiều người ở các buổi tiệc…
Giả
sử bạn ở trên một hòn đảo với duy nhất một người nữa là bạn thân của
bạn, anh ấy sắp qua đời vì bệnh ung thư. Trước khi mất, anh tiết lộ với
bạn rằng không ai biết anh ta có 100 ngàn đô la trong ngân hàng. Anh ta
nói cho bạn biết mật mã rút tài khoản, nói tâm nguyện cuối rằng muốn
trao số tiền ấy cho cậu con trai sắp thi vào đại học. Sau đó, anh ta qua
đời. Nhưng cậu con trai ấy là một tay ăn chơi lêu lổng và chẳng có ý
muốn học hành gì cả. Nếu trao cho hắn số tiền ấy, chắc chắn hắn sẽ nướng
ngay vào sòng bạc và các hộp đêm trong phút chốc. Trong khi đó con trai
của bạn lại là một đứa chăm chỉ, cũng sắp thi đại học và khát khao trở
thành bác sĩ. Vậy thì, bạn sẽ đưa số tiền đó cho ai?!
Tôi
đã kể chuyện và hỏi câu hỏi trên với rất nhiều người, từ những nguyên
thủ quốc gia đến những anh lính mới nhập ngũ. Và cho dù hỏi với bất cứ
ai thì bao giờ tôi cũng tạo ra một cuộc tranh luận vô cùng thú vị và
"gay cấn". Mỗi người đều có ý kiến riêng của họ. Nhưng ai cũng thích thú
và hào hứng. Đôi khi câu chuyện này được tranh luận suốt cả bữa tối.
Một
tổ chức tên gọi là Mensa tập trung nhiều người tài trí trên khắp thế
giới. Tổ chức này thường thích đưa ra những vấn đề tranh luận thú vị đề
cập đến cuộc sống con người, khuyến khích sự động não và tư duy logic.
Chúng ta hãy thử tìm hiểu hai câu chuyện thú vị dưới đây của họ:
1.
"Có bốn người đàn ông trong một hầm mỏ. Không may hầm mỏ bị sập. Họ cố
gắng thoát ra ngoài nhưng chỉ có một lỗ thông duy nhất lên mặt đất. Bốn
người xếp hàng rồi đo xem ai cao nhất. Không may người cao nhất trong
nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và
khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng. Theo bạn thì ba người còn
lại ở bên dưới sẽ làm gì? Có nên kéo anh vừa cao vừa mập rơi xuống lại
để lỗ thông thoáng khí hay không? Liệu bọn họ có đánh nhau để giành phần
thoát hiểm trước không? Và nếu là một trong số họ thì bạn sẽ thoát hiểm
bằng cách nào?"
2.
"Giả sử một vị thần ban cho bạn phép tàng hình thì bạn sẽ làm gì?" Đề
tài này được đưa ra bàn luận trong một lần tôi có dịp đến tham dự buổi
họp mặt của nhóm Mensa. Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để
làm việc thiện giúp người. Nhưng không phải ai cũng tốt bụng như thế.
Một người nói sẽ lợi dụng việc tàng hình để việc kinh doanh trở nên tiến
triển hơn. Trời ạ, nếu có một con ma vô hình lọt vào thao túng thị
trường chứng khoán, ắt hẳn sẽ biến một kẻ vô gia cư hóa thành tỷ phú
giàu cỡ Bill Gates chứ chẳng chơi. Người khác lại nói ông ta sẽ tới ngay
trường đua ngựa để lấy trộm những thông tin mật và sẽ có khối tiền.
Không thể phủ nhận năng lực siêu nhiên này sẽ giúp bạn có thể thống trị
cả thế giới. Nếu được tàng hình bạn sẽ làm gì đây, hoạt động từ thiện
hay sinh lợi riêng cho bạn?
Cuối
cùng, có thể khẳng định dạng câu hỏi giả định này có rất nhiều tác
dụng. Ở những thời điểm cuộc trò chuyện đang kéo dài lê thê để khơi ngòi
cho một đề tài mới hấp dẫn. Tuy nhiên bao giờ cũng vậy, bạn cần đặt câu
hỏi giả định đúng lúc đúng nơi, nội dung cũng phù hợp và chừng mực. Ví
dụ khi bạn nói chuyện với người tu hành thì đừng "giả định" những việc
trần tục quá. Nói chuyện với vợ của bạn mình mà "giả định" rằng "Nếu tối
nay chồng chị đi chơi với ai đó…" thì quả là thiếu tế nhị! "Giả định
kiểu này có thể dẫn đến kết cục thảm hại là bạn sẽ nhận được cái tát
trời giáng từ bà vợ, chưa kể sau đó tới lượt ông chồng tính chuyện phải
quấy với bạn nữa. Tóm lại, ý của tôi là chúng ta chỉ nên châm ngòi cho
một câu chuyện hấp dẫn chứ đừng dại dột châm ngòi cho một quả bom xung
đột!
+ Quan tâm đến khung cảnh xung quanh
Những
người tổ chức tiệc tùng có kinh nghiệm thường trang hoàng gian phòng,
nhà cửa sao cho không khí thật thân mật và thoải mái. Tùy sự lựa chọn
của bạn, hoặc mang tính khoa học hoặc tính nghệ thuật, một lọ hoa mềm
mại hay những vật trang trí có góc cạnh, tất cả đều có tác dụng không
nhỏ đến tâm lý người dự tiệc. Tôi không phải là một chuyên gia về hoa,
cũng không phải kiến trúc sư thiết kế, nhưng tôi có thể thuật lại cho
các bạn nghe vài điều về cách bố trí gian phòng quay hình của chương
trình "Larry King Live" trên đài CNN của tôi.
Cái
ghế của tôi cũng như của các vị khách mời đều được làm bởi các nhà
thiết kế chuyên nghiệp hợp tác với CNN. Họ đã thành công trong việc tạo
ra một không khí mang lại cảm giác thân mật, thoải mái giữa chủ và khách
từ những chiếc ghế ngồi này. Trên bàn chúng tôi chẳng có một bông hoa
nào, phía sau cũng không có những bức tranh khổng lồ nào về quang cảnh
New York hay Washington làm phông cả. Chúng tôi chỉ có những chiếc ghế
"phối cảnh" với một tấm bản đồ treo trên tường. Đơn giản nhưng hài hòa.
Tôi nghĩ thế. Cám ơn những nhà thiết kế có óc sáng tạo thật độc đáo này!
Khung
cảnh bạn chọn để bạn bè cùng nhau trò chuyện thì không cần quá màu mè.
Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không. Ví dụ nếu
nhà bạn có một khoảng sân vẫn thường là chỗ rượu trà lý tưởng, nhưng hôm
nay thời tiết nóng bức oi nồng thì bạn nên chuyển vào trong nhà có quạt
hay máy lạnh. Ngoài ra hãy sắp xếp chỗ ngồi một cách hợp lý. Phòng chật
thì bảo khách ngồi gần, nhà rộng thì mời khách ngồi thưa ra. Nếu không
đủ chỗ ngồi thì linh động tổ chức tiệc đứng (buffet). Không có gì khiến
người ta cảm thấy khó chịu hơn khi suốt bữa tiệc phải nhúc nhích trong
một cái bàn chật hẹp.
+ Trò chuyện với người khác phái
Việc
trò chuyện với người bạn khác phái, nhất là giữa hai người vừa mới quen
nhau, từ xưa đến nay vẫn được thừa nhận là không phải dễ. Ngay tôi cũng
cho rằng việc này rất dễ… thất bại.
Thời
xưa, trong những buổi dạ tiệc, một chàng trai đến bên một cô gái chỉ
dám bắt chuyện nhẹ nhàng như thế này: "Trông cô thật xinh đẹp!" hay "Anh
đã từng gặp em trước đây chưa nhỉ?" Giờ đây khoảng cách "giữ kẽ" được
thu ngắn lại ít nhiều. Chúng ta có thể bắt đầu với vẻ bớt e ngại hơn,
dạn dĩ hơn. Xã hội ngày càng văn minh, ranh giới và sự phân biệt nam nữ
ngày càng ít đi. Nhưng dù sao thì bạn cũng nên cẩn trọng. Và điều này
còn tùy thuộc vào sự khác biệt giữa các nền văn hóa, quan niệm đạo đức ở
mỗi nơi nữa.
Bắt
chuyện với người khác phái sao cho không nhút nhát mà vẫn giữ được sự
lịch lãm quả không dễ dàng. Vấn đề này không chỉ riêng ở phái nam. Phái
nữ cũng bận tâm về nó. Ở nữ giới còn khó khăn hơn bởi họ có những điều
kiêng kỵ đặc trưng.
Nếu
bạn là một cô gái, bạn vẫn có thể tha hồ trò chuyện với các anh bạn ở
một bữa tiệc thân mật. Nhưng ở nơi công cộng, nếu quý cô bỗng dưng ngẫu
hứng, đơn thương độc mã đến bên một chàng bảnh trai (chưa hề quen biết)
để bắt chuyện thì phải hết sức khéo léo, nếu không muốn bị chê là "mất
duyên con gái".
Khi
tôi còn ở lứa đôi mươi ở trường trung học, con gái bị cấm đoán gọi điện
thoại cho bạn trai là điều đương nhiên. Các bậc cha mẹ quan niệm rằng
con gái của họ không được phép gọi cho bọn con trai mà phải đợi "phe
kia" gọi trước mới phải đạo. Việc làm quen hay hỏi chuyện đều ưu tiên
cho nam giới. Cho dù ở bất cứ tình huống nào đi nữa, phái nữ cũng không
được phép "đi trước" phái nam. Bên cạnh đó, còn có những luật lệ hà khắc
bất thành văn nhưng lan rộng trong xã hội. Chẳng hạn như việc tặng quà.
Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một
quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví
đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này
được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Vậy, người ta
thường tặng nhau cái gì? Một chiếc cà vạt, một đôi găng tay, hay một
cành hoa violet…thì cũng chấp nhận được. Thật là khó khăn và rắc rối.
Ngày
nay tất cả những điều cấm kỵ đó đã đi vào dĩ vãng. Những món quà tặng
người yêu thì luôn luôn không có giới hạn và thậm chí còn… bay cao ngoài
sức tưởng tượng. Việc cô gái gọi điện cho chàng trai thì quá bình
thường. Có gái hỏi chuyện trước cũng vô cùng bình thường. Vì vậy hãy trở
lại vấn đề chính của chúng ta: Làm thế nào để trò chuyện ăn ý với người
bạn khác giới.
Bạn
biết không, Arthur Godfrey đã khuyên tôi chỉ duy nhất mấy chữ: "Tự
nhiên mà nói!". Một lời khuyên chí lý! "Tự nhiên" bao giờ cũng giúp ta
tự tin và thoải mái, có vậy mới nói năng trôi chảy, không ấp úng ngượng
nghịu. Thế là trong lần đầu gặp nàng, tôi đã "tự nhiên mà nói" rằng:
"Chào cô, tôi thực sự chẳng giỏi giang gì về việc này. Cái việc trò
chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được
trò chuyện với cô trong giây lát. Tên của tôi là Larry King, rất hân
hạnh được làm quen với cô!"
Bạn
hãy thử hỏi chuyện theo cách của Godfrey xem. Nếu cô ấy đáp lại lời bạn
thì bạn sẽ có một cuộc nói chuyện thú vị. Nếu không thì xem như bạn bị
"lạc quẻ". Bởi nếu không có sự hưởng ứng từ đối phương thì dù cố gắng
cuộc trò chuyện cũng chẳng đi đến đâu cả.
Nhưng ngược lại, nếu người ấy tỏ vẻ cũng muốn tán gẫu với bạn thì bạn sẽ nói về những việc gì?
- "Này, mọi người hình như ai cũng thắc mắc Mike Tyson có được cấp giấy phép lên võ đài nữa hay không, em thì nghĩ sao?"
- "Tôi vừa biết tin giá vàng giảm, anh có nghĩ là nó sẽ giảm nữa hay không?"
Những
câu hỏi như vậy có hai mục đích: giúp cho các bạn làm quen với nhau,
hiểu biết về nhau rõ hơn so với những lời giới thiệu sơ lược ban đầu; và
đây cũng là dịp để "đo thử" kiến thức của đối phương, bạn sẽ bắt đầu
biết họ thuộc trình độ nào, có quan tâm thời sự hay không…
Nếu
cô gái mà bạn hỏi câu thứ nhất lập tức trả lời bạn rằng, "Tôi tiếc khi
Mike Tyson không được cấp phép", chứng tỏ cô ấy rất quan tâm sự kiện
trên. Nhưng nếu cô ấy nói: "Ồ, tôi chẳng biết gì về Mike Tyson cả, sao
hắn không được đấu nữa vậy?", điều này có nghĩa là bạn cần kể qua loa sự
việc, nói đôi chút suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng bắt sang một đề
tài khác là vừa.
Tương
tự, với câu hỏi thứ hai, nếu nhận được câu trả lời: "Sáng nay tôi có
đọc một bài báo phân tích giá vàng giảm…" thì bạn có thể thoải mái kết
nối đề tài giá vàng với anh ấy.
Lời
khuyên của tôi là, khi nói chuyện với người khác phái bạn phải nhanh
chóng biết về đối phương càng nhiều càng tốt. Hãy thu hút sự chú ý của
họ bằng cách nói đến những vấn đề thuộc lĩnh vực sở trường của bạn. Và
phải nói về nó một cách thật tự nhiên. Nếu bạn là người hóm hỉnh có
khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không. Nếu bạn là
người nghiêm nghị thì hãy xem anh ấy có nghiêm nghị hay không. Nếu bạn
thích thể thao hay điện ảnh, cũng nhất thiết phải xem đối phương có
thích như bạn hay không. Trong trường hợp người ấy tỏ ra không thích thú
hoặc lưu tâm gì tới những lời nói của bạn, tốt nhất là nên rút lui một
cách tế nhị. Nhất định sẽ có một ai đó trong nhóm đông thích hợp để
chuyện trò cùng bạn.
NHỮNG BỮA ĂN TỐI THÂN MẬT
Trò
chuyện trong những bữa ăn tối thân mật đối với tôi dễ dàng hơn nhiều.
Tôi nghĩ rằng các bạn cũng cảm thấy như vậy. Vì trong dịp này hầu hết
mọi người đã quen biết nhau cả nên việc trò chuyện sẽ thuận lợi và ăn ý
hơn.
Tạo
một không khí rôm rả trên bàn ăn ư? Không khó! Chỉ cần ta đề cập đến
những sự kiện nóng bỏng mà ai cũng có thể bàn luận, đóng góp ý kiến. Đôi
khi có những việc ngoài ý muốn, chẳng hạn một người nào đó vừa trải qua
một ngày làm việc thất bại, hay có chuyện riêng tư chán nản…Lúc ấy nên
tế nhị và đừng đề cập đến chuyện không vui của cá nhân họ, hãy nói về
những đề tài thoải mái và hào hứng hơn.
TIỆC CƯỚI, SINH NHẬT, LỄ TANG…
Tiệc
cưới, tiệc sinh nhật… là dịp để những người quen thân tụ tập lại và
chung vui với nhau. Ở những nơi này bạn có thể trò chuyện với mọi người
một cách thoải mái nhất, dù cho bạn có quen thân với họ hay không.
-
"Anh có quen cô dâu không? Tôi là bạn thân của cô ấy. Nhưng đến bây giờ
tôi mới biết mặt chú rể đấy. Cô ấy rất dễ thương, gia đình cũng đàng
hoàng lắm…"
Bạn
có thể tha hồ tán gẫu với người mới quen về cô dâu, về chú rể, về những
việc đang diễn ra trong bữa tiệc… "Anh có biết họ sẽ đi nghỉ tuần trăng
mật ở đâu không? Anh quen với bên đàng trai như thế nào?" Có rất nhiều,
rất nhiều đề tài để bạn trò chuyện.
Trái
lại, việc phân ưu sẽ nhiều hơn nơi tang lễ. Một nguyên tắc cơ bản khi
nói chuyện với những thành viên trong gia quyến người mất là: "Lựa lời
mà nói". Đừng nói những gì không thích hợp hay những gì thừa thãi. Không
nên chia buồn bằng câu nói: "Tôi biết anh rất buồn, rất đau khổ…" Vì
câu nói này là thừa. Lời chia buồn quá thống thiết càng làm cho gia
quyến đau đớn hơn mà thôi. Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: "Bi
kịch làm sao, đau đớn làm sao", hay "Đây quả là một mất mát khủng
khiếp". Trước khi nói những lời như vậy, tại sao bạn không nghĩ rằng khi
nghe nó tang chủ còn xốn xang đến chừng nào.
Nên
nói những gì? Hãy kể về những kỷ niệm, những ký ức còn đọng lại về
người quá cố. Tôi còn nhớ ở lễ tang của John, tôi đã nói rằng: "Tôi sẽ
không bao giờ quên được buổi tối thứ sáu hôm ấy, lúc tôi ở bệnh viện bên
John trong những giây phút cuối cùng. Rồi chúng ta đưa anh về nhà giữa
một cơn mưa tầm tã…"
Nếu
bạn quen thân với gia quyến thì hãy gợi lại những điều vui vẻ: "Anh có
nhớ Fritz kể chuyện hài làm bạn bè thích như thế nào không? Những chuyện
cậu ấy kể là những chuyện khôi hài nhất mà tôi từng được nghe". Có thể
khi nói về những điều đó, bạn đã thắp nên một ngọn nến giữa không gian u
buồn ảm đạm nơi lễ tang. Đặc biệt là những chuyện mà gia quyến không hề
biết về người đã mất, thì đây là dịp để bạn có thể chia sẻ với họ những
kỷ niệm quý báu ấy.
Nếu
không biết rõ về người quá cố thì bạn có thể nói về những thành tựu mà
ông ấy (hay bà ấy) đã đạt được. Như họ đã từng là những "viên ngọc sáng
chói" ra sao, con cái của họ thành đạt thế nào… Ở tang lễ, bạn không cần
quá băn khoăn trăn trở mình nên nói những gì. Hãy thử đặt mình là thành
viên trong gia quyến, lúc ấy bạn muốn nghe những gì? Những điều càng
đơn giản, càng thành thật càng tốt. Bởi suy cho cùng trong hoàn cảnh này
mọi người sẽ chẳng để ý xem bạn ăn nói có tài hoa không, bạn có là một
nhà diễn thuyết sắc sảo không. Chỉ cần nói một cách chân thành rằng:
"Tôi xin chia buồn. Chúng ta đã thật sự mất cô ấy" thì cũng đã đủ.
Nếu
bạn là người được chọn làm đại diện để phát biểu ở tang lễ thì những
điều cơ bản cũng như tôi vừa trình bày. Hãy nói một cách đơn giản nhất
và chân thành nhất. Tuy không phải là chuyên gia nhưng tôi đã từng trải
qua kinh nghiệm này:
Tháng
10-1993, Bob Woolf, người bạn và đồng sự thân thiết nhất của tôi đã
vĩnh viễn ra đi một cách đột ngột. Tôi quen biết gia đình Bob Woolf khá
lâu và luôn giữ một mối quan hệ thân thiết. Tôi đã thường xuyên cộng tác
với Bob lẫn cô con gái tài giỏi của ông là Stacey Woolf. Trong ký ức
của tôi, Bob luôn là một con người lịch lãm, tài ba và có óc khôi hài.
Tôi rất kính nể Bob. Tất cả chúng tôi khi đón nhận tin anh qua đời đều
bị sốc mạnh. Bob mất trong lúc đang ngủ vào một chiều cuối thu ở
Florida, chỉ vài ngày sau khi anh đứng ra tổ chức lần sinh nhật thứ 60
của tôi ở Washington. Stacey đã mời tôi là một trong năm người phát biểu
tại lễ tang. Lúc ấy tôi vừa cảm thấy vinh dự vừa cảm thấy bối rối vì
tôi thật sự không biết mình phải nói gì. Tôi vẫn đang choáng váng trước
sự ra đi của Bob. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay
không nên nói những gì. Liệu tôi có nói điều gì không phải hay không?
Tôi cố trấn tĩnh và tự nhủ hãy tự tin lên, cứ nói những gì mà mình nghĩ
lúc đó.
Tôi
là người phát biểu sau cùng. Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị
giáo sĩ người Do Thái của Bob. Và tới lượt tôi… Có thể nói đây là bài
phát biểu khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng thật ra đó cũng không
phải là một bài diễn văn. Đó chỉ là những cảm xúc và hồi tưởng trong ký
ức mà tôi chia sẻ với gia đình Bob Woolf, như tất cả những ai từng rơi
vào hoàn cảnh bối rối này.
Tôi
đứng cạnh quan tài đóng chặt của người bạn thân yêu, cảm nhận rõ giây
phút chia ly đau đớn. Đột nhiên khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Stacey
và những người khác trong gian phòng, tôi biết rằng ai cũng đang chịu
đựng nỗi đau như tôi. Tôi biết mình phải kiềm chế cảm xúc lại. Và tôi
bắt đầu nói:
"Bob
có hai người bạn thân trùng tên Larry, và tôi là người bạn Larry thứ
hai của anh ấy. Khi tôi và Larry Bird cùng gọi điện đến thì Bob chẳng
biết nên nói chuyện với người nào…"
Những
lời đầu tiên này đã làm vài người tủm tỉm. Sinh thời Bob rất hài hước
và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò. Thế nên tôi tiếp tục nói:
"Quý
vị biết đấy, Bob rất thích chụp hình. Đi đâu anh ấy cũng hay muốn chụp
chọt một cái gì đó. Nếu bạn hỏi phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử là
gì thì Bob sẽ trả lời ngay về sự ra đời của cái máy ảnh…"
Thế
là chúng tôi đã có được một vài phút giây thư thả trong không khí u
buồn căng thẳng. Tôi cảm thấy có lẽ mình đã đi đúng hướng. Tôi đã chọn
được cách thích hợp để nói về Bob. Thiết nghĩ trong những tình huống như
thế này, bạn hãy lắng nghe chính bản năng của mình. Bản năng sẽ mách
bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói. Nếu như cảm thấy rằng
người khác muốn nghe những ký ức, một kỷ niệm hay một câu nói trước đây
của người quá cố, thì hãy kể lại. Tất nhiên, sẽ có những điều không nên
đề cập tới, thì đừng nói ra. Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác
nước rồi thao thao bất tuyệt.
Việc
phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng. Và tôi biết
ai ở tình huống như tôi cũng vậy. Nhưng chúng ta phải biết kiềm nén sự
xúc động lại, để nói một cách chân thành, để bày tỏ tấm lòng với người
bạn đã mất và chia sẻ nỗi đau này cùng người thân trong gia quyến
Sau
hết, chắc tang lễ là điều không ai muốn nhưng chúng ta vẫn phải đến đó
vì cùng một lý do như nhau: chúng ta yêu người bạn, người thân của chúng
ta. Không ai
đến đưa tang Bob Woolf để nghe Larry King nói! Chúng tôi, tất cả chúng
tôi, đến đó vì Bob và vì còn nợ anh ấy một lời chào tạm biệt.
Đó
là chia sẻ của tôi dành cho bạn. Nếu một ngày nào đó bạn ở vào vị trí
của tôi và nói trước một lễ tang, hãy nhớ đi nhớ lại rằng người ta đến
đó không phải để nghe bạn nói. Họ đến để bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn
đối với sự ra đi của một người đáng mến. Để hồi tưởng lại về lúc sinh
thời của người quá cố. Hãy chia sẻ nỗi buồn, niềm cảm thông sâu sắc với
tang gia. Đôi lúc bạn cũng có thể pha vào một chút khôi hài để làm vơi
bớt không khí ảm đạm. Và nhớ là, nói càng ít càng tốt.
TRÒ CHUYỆN VỚI NHỮNG NGƯỜI NỔI TIẾNG
Đối
với nhiều người, trò chuyện với những người nổi tiếng là một thách thức
khó khăn. Nhất là khi họ "bị động" vì sự quá nổi tiếng của anh ấy (hay
cô ấy).
Nếu
không chuẩn bị tâm lý trước thì bạn sẽ thật sự bối rối. Ngôi sao điện
ảnh, các ca sĩ hàng đầu, vận động viên lừng danh… Khi nói chuyện với họ
đôi lúc bạn không biết nói cái gì, vì bạn biết quá ít về nó hay thậm chí
chưa từng đặt chân vào lĩnh vực đó. Các ngôi sao vốn hay nhạy cảm, trò
chuyện với họ bạn cần phải hết sức khéo léo. Nếu bạn nói từ hồi còn bé
xíu đã là một fan của họ thì có thể họ sẽ nhăn mặt ngay. Họ nghĩ bạn ám
chỉ họ đã già (dù ý của bạn không phải là như thế). Còn các cầu thủ sẽ
xem lời nói nay của bạn thật sự là một châm chích: "Hồi xưa ba tôi dắt
tôi đi xem anh đá hoài" (còn bây giờ thì không thèm xem nữa ư?!).
Nếu
nói rằng: "Tôi từng luôn nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng
(hay một diễn viên điện ảnh, một tuyển thủ bóng đá)" thì câu nói này sẽ
giảm đi phần nào sự lẫy lừng của ngôi sao mà bạn đang trò chuyện. Họ sẽ
nghĩ rằng ý bạn nói bất cứ ai cũng có thể làm được như họ.
Trong
những chương trình của tôi trên truyền hình, tôi đã trò chuyện với rất
nhiều người nổi tiếng ở mọi lĩnh vực. Tôi có thể khẳng định với bạn
rằng, các ngôi sao cũng thích một cuộc trò chuyện bình thường như tôi
với bạn mà thôi. Trò chuyện với họ tôi không đặt nặng ấn tượng rằng mình
đang trò chuyện với một người nổi tiếng. Nếu như bị chi phối bởi danh
tiếng lẫy lừng của họ, thì bạn sẽ thất bại ngay! Họ cũng là con người
như chúng ta. Và họ cũng có những cảm xúc như chúng ta, thích hay không
thích những điều gì đó như chúng ta vậy thôi. Tôi đã thành công khi trò
chuyện với họ trong một không khí thoải mái.
Khi
có quan điểm như vậy, bạn sẽ thấy rằng được trò chuyện với những người
nổi tiếng là một dịp may thú vị. Họ là những con người đặc biệt và có ý
tưởng cũng rất đặc biệt.
CHƯƠNG IV: TÁM ĐIỀU THƯỜNG THẤY Ở NHỮNG NGƯỜI CÓ TÀI ĂN NÓI
NHỮNG NGƯỜI THÀNH CÔNG LÀ NHỮNG NGƯỜI ĂN NÓI THÀNH CÔNG VÀ NGƯỢC LẠI
Họ có những bí quyết chung nào?
Hãy học hỏi từ Frank Sinatra, Bill Clinton và Edward Bennett Williams
Hầu
hết những người thành đạt trong xã hội đều là những người ăn nói thành
công. Chẳng có gì ngạc nhiên khi điều ngược lại cũng nhiều phần đúng.
Nếu như bạn cố gắng phát triển khả năng ăn nói của mình thì bạn sẽ là
một người thành công. Nếu chưa thành đạt trong xã hội, bạn có thể thay
đổi điều này bằng cách hãy làm cho mình ăn nói giỏi hơn.
Tôi
nghĩ rằng không có người thành công nào mà không thể bày tỏ được chính
mình. Có thể họ không giỏi hùng biện trước đám đông, hay không giỏi diễn
thuyết trong một vài trường hợp, nhưng họ cũng có một trình độ ăn nói
nhất định thì mới có thể đạt được một vị trí đáng kể.
Không
ai gọi Harry Truman là một nhà hùng biện vĩ đại cả. Nhưng nhiều người
gọi ông ấy là một tổng thống vĩ đại. Bởi một lý do là Truman rất giỏi
nói về chính trị. Ông ấy là một nhà thương thuyết giỏi với tính cương
quyết trong từng lời nói. Thay vì nói bằng những từ ngữ hoa mỹ bay bổng,
ông thích diễn đạt bằng ngôn ngữ rõ ràng và dễ hiểu. Chưa có ai từng
kết luận về trách nhiệm của một tổng thống hay hơn mấy từ này của
Truman: "Đồng đôla dừng lại tại đây" (*), ông quả thật là một người ăn
nói tuyệt vời.
Martin
Luther King Jr. là một diễn giả có kiến thức sâu rộng, luôn thu hút
toàn bộ sự chú ý của khán giả như thể ông có phép thuật. Chỉ cần một cái
micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường.
Tôi
sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau. Khi
nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò
chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau:
NHỮNG BÍ QUYẾT CHUNG NHẤT
• Họ luôn nhìn mọi việc với một quan điểm mới, một khía cạnh mới.
•
Phạm vi tầm nhìn của họ rất rộng. Họ nghĩ tới gì, nói tới gì, đề cập
ai, đều là những kinh nghiệm đa dạng được rút ra từ đời sống thường
nhật.
• Họ rất tò mò, luôn hỏi tại sao, luôn muốn biết nhiều hơn những gì bạn kể.
• Họ rất nhiệt tình, bày tỏ cảm xúc nồng nhiệt về những gì mà bạn đang trò chuyện với họ.
• Họ không nói nhiều về bản thân.
• Họ biết cảm thông và chia sẻ, đặt mình trong hoàn cảnh của bạn để hiểu hơn những gì bạn nói.
•
Họ có cả một khối óc khôi hài, không ngại nói biếm về chính mình. Những
diễn giả nói giỏi nhất thường là những người thích châm biếm về mình
nhất.
• Họ có một phong cách trò chuyện riêng.
NHÌN NHẬN SỰ VIỆC TỪ QUAN ĐIỂM MỚI
Bí
quyết đầu tiên này rất thường thấy ở những người thành công trong việc
ăn nói. Cố ca sĩ Frank Sinatra là một ví dụ. Frank là người luôn quan
tâm tới mọi thứ và nếu may mắn được nói chuyện với anh về lĩnh vực âm
nhạc thì bạn sẽ bị cuốn hút ngay lập tức. Không phải bởi Frank sẽ kể cho
bạn nghe anh là một ngôi sao ca nhạc lừng lẫy như thế nào (sinh thời
anh chưa bao giờ làm thế!), mà là nhờ vào kiến thức sâu sắc của anh về
lĩnh vực âm nhạc. Hơn thế nữa, Frank luôn có những nhận xét mới lạ,
những suy nghĩ mà không phải ai cũng có.
Vào
một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại
California. Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của
Irving Berlin, bản "Remember?". Đây là một ca khúc nổi tiếng vào thời
niên thiếu của tôi. Những người đồng trang lứa tôi lẫn người đứng tuổi
đều biết và thích bài này. Một bản tình ca êm đềm, một giai điệu lãng
mạn dành cho những trái tim nhạy cảm.
Nhưng
Frank đã làm tôi rất đỗi ngạc nhiên khi anh nói: "Tôi đã thường hát ca
khúc này nhiều lần rồi. Lần nào tôi cũng hát theo phong cách ballad trữ
tình. Nhưng đêm nay tôi sẽ trình bày theo một phong cách khác. Các bạn
có biết vì sao không? Vì bài hát này hơi thảm thiết…?
Trong thoáng giây, tôi lẩm nhẩm lời bài hát:
Remember the night? The night you said, "I love you". Remember? Remember you vowed. By all the stars above you. Remember?
(Em có nhớ cái đêm hôm ấy? Đêm mà em nói "Em yêu anh". Em ơi có nhớ?
Hãy nhớ lời thề hẹn của em. Lời thề hẹn có các vì sao chứng giám. Em có
nhớ?).
Frank
bảo: "Chàng trai trong bài đang giận đấy. Vì thế lần này tôi muốn hát
với một cảm xúc mạnh mẽ hơn". Và Frank đã làm như vậy thật. điều này cho
thấy rằng anh ấy không chỉ hát hay mà còn hiểu sâu sắc nội dung bài
hát.
Sinatra
đã đưa ra một cái nhìn mới về một nội dung cũ. Quả thật tôi rất thích
được trò chuyện với những con người như vậy. Anh ấy đã thổi một làn gió
mới vào bữa tiệc. Kể từ đó mỗi lần nghe lại ca khúc "Remember?", tôi đều
thử khám phá ra những cảm xúc khác lạ, một nét hay mới nào đó. Tôi đã
học hỏi điều này từ Sinatra.
MỞ RỘNG TẦM NHÌN CỦA BẠN
Thị
trưởng thành phố New York Mario Cuomo là một người giao tế giỏi. Con
trai của ông, Andrew Cuomo, hoạt động thành công trong làng giải trí.
Andrew
lúc 30 tuổi là thư ký làm việc dưới trào chính phủ Clinton về lĩnh vực
phát triển nhà ở thành phố. Ngoài ra anh còn hoạt động xã hội tích cực.
Bản tính linh hoạt, hiểu biết toàn diện, Andrew là một con người rất thú
vị. Một hôm, qua điện thoại tôi nói với ngài thị trưởng rằng tôi rất
thích nói chuyện với Andrew qua vài lần tiếp xúc với anh ở Washington.
Tôi đánh giá anh ấy là một con người khá hoàn hảo. Cuomo cha đã nói cho tôi biết lý do vì sao.
Andrew
có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và
luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ. Lúc nào cậu ta cũng hỏi
chuyện này chuyện nọ rồi lắng tai nghe những kinh nghiệm quý báu. Ông bà
Andrew trước đây sống ở Ý, sinh ra từ đầu thế kỷ 20 – thời mà phương
tiện đi lại còn là những cỗ xe ngựa. Lúc ấy chưa có điện, chưa có radio
hay truyền hình mà chỉ có những cơn dịch bệnh hoành hành không thuốc
chữa. Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài
cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một
kho tàng kiến thức. Anh biết nhìn nhận xã hội góc cạnh hơn, sâu rộng
hơn. Vấn đề ở đây chính là việc Andrew đã biết lắng nghe và học hỏi
nhiều điều. Tính tò mò muốn biết về mọi thứ kết hợp với thói quen lắng
nghe đã dần tạo nên một Andrew có sức cuốn hút người khác.
Khi
thị trưởng Cuomo nhấn mạnh điều này, ông đã làm cho tôi phải suy nghĩ.
Có một thành ngữ nói rằng "Đi một ngày đàng học một sàng khôn". Nhưng
nếu có tính háo hức tìm tòi và biết lắng nghe người khác, bạn sẽ học hỏi
được nhiều điều ở ngay nơi bạn sống. Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha
mẹ. Nếu ít có dịp trò chuyện với họ thì hãy tìm đến những người lớn
tuổi khác. Ở lứa tuổi 80, hay 90, thậm chí 100, người ta có cả một kho
tàng kinh nghiệm. Thấm thía những kinh nghiệm, vốn sống của họ, ta sẽ
thấy yêu quý chính cuộc sống của mình.
Sau
khi cha tôi mất, mẹ tôi phải bươn chải ngoài xã hội lo việc cơm áo gạo
tiền nuôi chúng tôi. Bà bận rộn suốt ngày ở xưởng làm nên phải thuê một
người bảo mẫu lớn tuổi chăm sóc cho anh em tôi và dọn dẹp căn hộ nhỏ ở
phố Bensonhurst (Brooklyn). Bà cụ đã 80 tuổi, cha bà từng chiến đấu
trong cuộc nội chiến Nam-Bắc. Khi còn trẻ bà từng gặp mặt tổng thống
Abraham Lincoln. Và tôi rất thích trò chuyện với bà. Nhờ vậy mà thời thơ
ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy
một phần lịch sử nước Mỹ. Cũng như vậy, bạn hoàn toàn có thể tiếp nhận
được những kiến thức quý báu từ những năm tháng ở cạnh người lớn trong
gia đình. Hãy chia sẻ với họ những suy tư của bạn về mọi thứ và đón nhận
lấy những lời khuyên của họ. Người từng trải hơn bạn chắc chắn sẽ có
những suy nghĩ chín chắn hơn và sẵn lòng giúp bạn mở rộng tầm nhìn.
Những
người có tài ăn nói nhất là những người luôn háo hức muốn tìm hiểu về
mọi việc. Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói. Và tại
sao họ có một vốn tri thức lớn.
SỰ HÀO HỨNG, NHIỆT TÌNH
Tôi
nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng
phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận
được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi. Bạn không thể giả tạo được điều
này và nếu cố gắng giả tạo, bạn sẽ thất bại hoàn toàn. Vì thế nếu bạn
thật sự yêu thích công việc của mình và chia sẻ sự nhiệt tâm đó với
những người mà bạn giao tiếp, thì cơ hội thành công của bạn sẽ lớn hơn.
Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt
nhau. Chẳng hạn như cựu tổng thống Bill Clinton và Tommy Lasorda.
Lasorda
là ông bầu của đội bóng Los Angeles Dodgers, là khách mời trong chương
trình radio của tôi ngay sau buổi tối mà đội bóng của ông bị thua thảm
hại trước đội Houston (Trận quyết định của giải nhà nghề mùa bóng năm
1981). Khi thấy dáng vẻ của ông, bạn không thể nghĩ đây là ông bầu của
một đội bóng vừa thảm bại. Tôi hỏi làm thế nào mà ông giữ được vẻ tươi
tắn như thế, Lasorda bình thản nói rằng: "Ngày tuyệt vời nhất trong đời
tôi là ngày đội Dodgers chiến thắng, và cái ngày tuyệt vời thứ hai trong
đời tôi là khi đội bóng nhận được những kinh nghiệm quý báu từ một trận
đại bại!"
Tổng
thống Clinton, người mà tôi được dịp phỏng vấn trong buổi lễ kỷ niệm
năm đầu tiên của nhiệm kỳ làm tổng thống ở Nhà Trắng, đã nói ý tương tự
của nhiệm kỳ làm tổng thống một quốc gia. Cả Lasorda lẫn Clinton đều là
những người có tài ăn nói tuyệt vời. Những người mà tôi luôn thích được
trò chuyện. Bởi họ đều có một điểm chung là sự nhiệt tình, hào hứng hết
mình trong công việc lẫn khi trò chuyện. Họ sẵn sàng chia sẻ sự nhiệt
tình đó khi tiếp xúc với bất cứ ai. Điều này đã làm cho họ không những
hoàn toàn thành công trong giao tế mà còn thành công trong nghề nghiệp.
Có
thể bạn không bao giờ muốn rơi vào tình trạng thất bại giống như hoàn
cảnh của Tommy Lasorda. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình
trạng đó. Nhưng cuộc sống không phải bao giờ cũng mỉm cười. Không phải
bao giờ chúng ta cũng may mắn. Khi gặp phải chuyện gì không như ý, hãy
cố quên nó đi và nghĩ đến những việc khác có thể đem tới niềm vui cho
bạn. Những người thân quý mến bạn, những sở thích của bạn, một điều từ
thiện bạn đang làm… Thậm chí đơn giản như là một quyển sách hay mà bạn
vừa đọc, một bộ phim thú vị bạn mới xem xong… Hãy tìm lại niềm vui và sự
nhiệt tình để khi trò chuyện với một ai đó, bao giờ người ta cũng thấy
nụ cười trên gương mặt bạn.
Nếu
bạn tìm thấy một vấn đề cuốn hút bạn, hãy cố gắng làm sao cho người
đang nghe bạn cũng bị lôi cuốn theo. Như vậy, có nghĩa là bạn đã thành
công.
ĐỪNG CHỈ NÓI VỀ BẢN THÂN MÌNH
Trong
một cuộc trò chuyện hẳn bạn sẽ nói một điều gì đó về bản thân của mình.
Nhưng đừng bao giờ lúc nào cũng chỉ nói về mình. Hãy quay sang người
đối diện và tìm hiểu về họ: "Còn bạn thì sao, Mary? Bạn làm việc ở
đâu?".
SỰ CẢM THÔNG, CHIA SẺ
Hãy
điểm lại mà xem, những người mà chúng ta thích trò chuyện nhất thường
là những người cảm thông với chúng ta nhiều nhất. Họ hiểu được cảm xúc
của ta như thế nào, quan tâm đến suy nghĩ của ta. Khi nói cho ai đó biết
rằng bạn vừa mới nhận được một công việc mới, chắc chắn bạn muốn họ sẽ
thốt lên rằng: "Wow, thật là tuyệt đấy!", chứ không chỉ là: "Ồ, thế à?"
hay "Vậy hả?".
Ophrah
Winfrey, nữ phát ngôn viên truyền hình quen thuộc của đông đảo người
Mỹ, đã luôn thể hiện sự chia sẻ sâu sắc của mình với tâm tư tình cảm các
vị khách mời trong chương trình của cô. Bạn thấy Oprah luôn sẵn sàng
chia sẻ với những gì người đối diện nói. Đây là sợi dây kết nối giữa cô
và mọi người. Bí quyết đơn giản này đã giúp Ophrah trở thành một phát
ngôn viên thành công mà chúng ta mến mộ.
Tất
cả những phát ngôn viên thành công đều có đức tính này. Họ được gọi là
người hay động lòng trắc ẩn (the commiserators). Nếu tâm sự với họ rằng
bạn có một khối u ở não, hoặc chỉ là tính nhát gan yếu bóng vía, họ sẽ
cảm thông ngay với bạn và có thể sẵn sàng giúp đỡ bạn một điều gì đó.
Sonya Friedman, ông chủ chương trình "Sonya Live" của CNN phát vào mỗi
kỳ nghỉ cuối tuần là một ví dụ điển hình. Còn Dick Cavett lại là một
phát ngôn viên giỏi khác. Một người rất nhạy bén và luôn quan tâm sâu
sắc đến những câu chuyện kể, những suy nghĩ cảm xúc của các vị khách
mời. Cavett biết rằng điều này làm cho chương trình "có hồn", chứ không
cần phải tìm kiếm những ý tưởng xa xôi đâu khác.
HÃY THỂ HIỆN TÍNH HÀI HƯỚC CỦA BẠN
Tính
hài hước luôn được hoan nghênh trong các cuộc trò chuyện. Đôi lúc sự
hài hước lại cực kỳ cần thiết nữa. Khi tôi đọc một bài diễn văn, một
trong những nguyên tắc cốt yếu của tôi là: "Không bao giờ nói quá dài và
quá nghiêm nghị".
Nhưng
cũng như mọi việc khác trong cuộc sống, sự hài hước không thể có tác
dụng tốt khi bị khiên cưỡng, gượng gạo. Những diễn viên hài giỏi nhất
đều nằm lòng điều này và họ không cố gắng chọc cười khán giả một cách
giả tạo. Tôi có thể đưa ra cho các bạn một ví dụ. Bob Hope. Bob chẳng
bao giờ cố gây cười một cách không tự nhiên. Anh ấy là một người không
bao giờ biết nghiêm khắc và chán nản, luôn là một cây kể chuyện tiếu lâm
ở các buổi tiệc, một diễn viên hài trên sân khấu, trên truyền hình, ở
các chương trình tạp kỹ. Ngoài ra anh còn là một nhà doanh nghiệp thành
công. Anh luôn quan tâm đến thời sự, luôn đi đầu trong những phong trào
từ thiện. Nhờ vậy mà phong cách hài hước của Bob rất đa dạng và phong
phú.
Al
Pacino cũng là một nhân vật có óc khôi hài hết sức tự nhiên. Trên sân
khấu, anh là một trong những diễn viên kịch hàng đầu ở Mỹ, còn ngoài đời
lại là một chàng trai vui nhộn. Một người New York có cái nhún vai bình
tĩnh trước nhiều mối nguy hiểm trong cuộc sống.
Tháng
giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire
(Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một
số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động
đất. Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng. Chỉ
riêng Pacino là nhún vai: "Tôi là một người New York, tôi tưởng đó là
một quả bom ấy chứ!". Chắc chắn Pacino không cố tình muốn gây cười, anh
ta chỉ tự nhiên thốt ra cây ấy theo quán tính. Có điều, tất cả chúng tôi
đều phải bật cười. Câu nói của Pacino đã phá tan bầu không khí căng
thẳng.
Một
nhân vật nữa có phong cách hài rất khác thường. Đó là George Burns. Ông
hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy
đến tự nhiên như chính cuộc sống của George. Trong một bữa tiệc, mọi
người đang bàn luận về đề tài sức khỏe và ai cũng có những nỗi ưu tư
riêng. Một người hỏi George: "Ông nghĩ gì về những bác sĩ ngày nay?".
George trả lời: "Mỗi ngày tôi hút 10 điếu xì-gà, uống hai ly rượu mỗi
trưa và thêm hai ly nữa vào buổi tối. Tôi thích gặp gỡ những phụ nữ trẻ
trung. Tôi đã gần 100 tuổi và người ta hỏi tôi rằng bác sĩ của tôi nói
gì về chuyện này?" – George ngừng nói, nhìn một lượt quanh bàn, rồi tỉnh
bơ nói tiếp – "Ông bác sĩ của tôi đã mất cách đây mười năm!"
George
Burns quả đúng là George Burns! Chỉ đơn thuần kể lại nếp sống đều đặn
của ông thôi nhưng cũng làm người ta phải ôm bụng cười. Đáng nói là
những điều ấy tất cả chúng tôi đều biết, thế mà qua cách nói của George
chẳng ai thấy nhàm chán. Có thể là nhờ giọng điệu nghe đã buồn cười lẫn
cách nói "tỉnh như không" của George.
Don
Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các
bàn tiệc. Những thói xấu, những điều không tốt trong cuộc sống qua óc
hài hước của Rickles đều tạo nên những trận cười nghiêng ngả. Tại sao
anh ấy có thể làm cho mọi người cười mà không phải là tôi hay là bạn? Vì
Rickles đã biến sự khôi hài thành bản năng thấm sâu vào máu thịt. Anh
không giả tạo, không hài hước một cách khiên cưỡng. Chúng ta cần ghi nhớ
điều này.
Thêm
vào đó, hãy chọn đúng lúc để gây cười. Đừng bao giờ ngắt lời người khác
chỉ vì nóng lòng muốn kể một câu chuyện vui nào đó của bạn.
PHONG CÁCH RIÊNG
Bất
cứ diễn giả thành công nào cũng có một phong cách nói riêng của họ.
Chúng ta hãy tham khảo và đánh giá bốn phong cách riêng của bốn luật sư
thành công nhất nước Mỹ vào nữa cuối thế kỷ 20.
Edward
Bennett Williams có phong cách nói mềm mỏng, nhỏ nhẹ và từ tốn. Những
lời lẽ này tuy mềm mỏng nhưng sâu sắc và có sức thuyết phục mạnh trong
tòa án. Chúng tuần tự đi vào đầu bạn rồi chinh phục bạn tự lúc nào không
biết. Phương pháp này giúp cho Edward thành công lớn.
Cho
dù đang đứng trước bồi thẩm đoàn hay ngồi ăn trưa với một vị khách,
Percy Foreman, một luật sư tên tuổi khác, mỗi lần mở miệng là tạo ra một
bài diễn văn nhỏ đầy thuyết phục. Ông chọn cách nói "đánh" vào trái
tim, thu hút mọi người với văn nói trôi chảy, rõ ràng và hấp dẫn từ đầu
đến cuối. Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông.
Williams
Kunstler lại là một luật sư có giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ, quyết liệt
và khẳng khái. Một con người dễ nổi giận. Mỗi khi Williams có mặt là
phòng xử án sôi động và nóng hẳn lên. Phong cách này hẳn là đối lập với
Edward và Percy nhưng vẫn giúp Williams gặt hái thành công như hai đồng
nghiệp.
Cách
nói của Louis Nizer là cách xây dựng những sự kiện thành một chuỗi, và
tạo những tình huống kịch tính có thể xảy ra. Nếu như Edward và Percy
thu hút bằng phong cách khá tình cảm, Kunstler thu hút bởi sự mãnh liệt
thì Nizer lại thuyết phục bạn ở sự chính xác và logic.
Có
thể bạn không phải là các luật sư trong phòng xử án, nhưng bạn hoàn
toàn có thể học hỏi ít nhiều ở họ. Điều quan trọng là phải tìm tòi và
phát huy một phong cách nói cho riêng mình. Nếu không, người ta sẽ không
có ấn tượng gì sau khi trò chuyện với bạn và sự hiện diện của bạn hoàn
toàn mờ nhạt.
Rất
nhiều người hỏi tôi rằng: "Thế phong cách riêng của Larry King là gì?".
Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả
phong cách người khác. Tôi nghĩ phong cách nói của tôi có nét tương đồng
với phong cách của Cavett. Một phong cách pha trộn và xoay theo tất cả
những cung bậc tình cảm. Lúc mãnh liệt, lúc mềm mỏng, khi từ tốn, khi
lại cương quyết… Tôi tùy cơ ứng biến trước những tình huống khác nhau và
những cảm xúc khác nhau của mình. Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN,
bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé.
ĐIỀU SAU CÙNG: SỰ IM LẶNG ĐÚNG CHỖ
Tôi
vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển "The Honeymooners". Vở
này có anh bạn Jackie Gleason của tôi (vai Ralph) diễn chung với Audrey
Meadows (vai Alice). Khi nhân vật Alice không biết vô tình hay cố ý bàn
ra tán vào về những dự tính của Ralph, Ralph đã nhìn thẳng và trỏ ngón
tay vào giữa mặt Alice: "Alice, cô thật là một người ba hoa lắm điều!"
Dù
bạn có tài nói năng tuyệt vời đến như thế đi chăng nữa, có những lúc
tốt hơn hết là bạn nên im lặng. Trong bất cứ cuộc trò chuyện nào cũng
cần phải biết kiềm nén chính mình. Đừng nên nói những gì quá khích, hãy
để giác quan thường xuyên mách bảo bạn rằng: im lặng có tốt hơn không.
Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói. Và có những
lúc chỉ cần im lặng người ta cũng hiểu ý của bạn rồi.
CHƯƠNG V: NÓI CHÍNH XÁC VÀ NGHIÊM TÚC
• Những từ ngữ không nên dùng trong giao tiếp
• Làm thế nào để thay đổi những thói quen xấu
• Sự chính xác và nghiêm túc
Đây
không phải là một cuốn sách nhằm bổ sung vốn từ của bạn hay giúp bạn
nói theo ngôn ngữ tiếng Anh của Larry King. Nhưng bạn cần chú ý nhiều
đến cách dùng từ và lựa chọn lời nói vì chúng tác động rất lớn đến việc
giao tiếp của bạn.
NHỮNG TỪ NGỮ "THỜI THƯỢNG"
Nhà
văn Mark Twain từng viết rằng: "Sự khác nhau giữa từ gần đúng và từ
đúng thật sự là một khoảng cách lớn. Giống như ánh sáng một con đom đóm
khác với một tia chớp vậy". Bạn nên nhớ rằng từ đúng thật chất là một từ
đơn giản. Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu.
Với
tốc độ phát triển thông tin bùng nổ như ngày nay, những từ mới lan
truyền rất nhanh trong cộng đồng. Nhưng nên cẩn thận, nhiều từ mới nghe
có vẻ "thời thượng" lại chẳng có tác dụng thiện cảm nào khi bạn giao
tiếp.
Ví
dụ theo ý kiến chủ quan của tôi, các bạn nên nói cụ thể "văn phòng",
"nhà cửa", "đường ống điện-nước", "xa lộ cao tốc"… hơn là chỉ thích luôn
dùng từ "cơ sở hạ tầng", "vĩ mô", "vi mô".
Một
ông chủ đài truyền thanh đã khuyến khích các nhân viên của mình nên
dùng những từ đơn giản và phổ biến: "Don’t utilize utilize. Use use"
("Đừng sử dụng từ sử dụng. Hãy dùng từ dùng!!"). Rõ ràng là từ "utilize"
ít phổ biến hơn từ "use".
Nhiều
người thích dùng các thuật ngữ nghe có vẻ "thời thượng" chứ không muốn
dùng những từ quen thuộc bình thường. Có người còn dùng những tiếng lóng
và cho rằng "vậy mới thời thượng, mới oai". Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen
lối nói mang tiếng là "thời thượng" mà vứt đi lối nói đơn giản, quen
thuộc với mọi người. Bạn sẽ tiến xa hơn nếu để người ta hiểu bạn nhiều
hơn. Và tốt nhất là hãy tránh những cách nói "lóng" có vẻ hứng thú với
bạn nhưng lại không phổ biến với mọi người. Mục đích quan trọng nhất
trong giao tiếp là người khác phải hiểu được bạn. Tức là trước hết họ
phải hiểu ngôn ngữ của bạn.
LỐI NÓI KHOA TRƯƠNG
Thêm
vào việc nên tránh những từ ngữ "thời thượng", bạn cũng nên đừng ham
dùng lối nói "trên trời dưới đất" nghe có vẻ hấp dẫn nhưng kỳ thực lại
chẳng giúp người khác thích thú gì. Bởi những câu nói mà văn phong ngữ
pháp quá khác xa khuôn mẫu thông thường sẽ làm tối nghĩa ý của bạn. Để
rồi bạn phải giải thích dài dòng cho người ta hiểu. Hoặc người ta sẽ
nhăn trán nhíu mày mãi trong cuộc nói chuyện.
Hãy
cẩn trọng nếu muốn dùng một cách nói tân thời mới mẻ nào đấy. đừng gây
cho người đối diện cảm giác khó chịu. Những điều ấy bạn hoàn toàn có thể
không mắc phải khi chỉ nói theo lối thông thường, bình dị.
NHỮNG TỪ KHÔNG CẦN THIẾT
Thỉnh
thoảng trong cuộc trò chuyện có những từ ngữ nào đó chẳng nằm trong mục
đích phát ngôn của chúng ta nhưng lại gây tác hại không nhỏ là làm lộn
xộn những gì chúng ta muốn đề cập, khiến người khác phải nghe những cái
không đáng nghe. Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng
giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng.
Nhiều
người nói tiếng Anh có thói quen dùng hoài hai từ "you know" (bạn biết
không). Một trong những người bạn của tôi ở thủ đô Washington bao giờ
cũng mở đầu câu nói bằng "Bạn biết không…". Biết thói quen này, một
người bạn khác đã có thử đếm số lần nói "Bạn biết không" của anh ta
trong suốt cuộc gặp gỡ kéo dài 20 phút. Kết quả thống kê: có 91 lần từ
"Bạn biết không" được phát ra! Có nghĩa trong một phút anh bạn ở
Washington nói "you know" đến bốn lần rưỡi. Tôi thật sự không biết cái
nào đáng nhớ hơn 91 từ "you know" hay nội dung cuộc gặp gỡ. Mẫu chuyện
nghe có vẻ buồn cười, nhưng nếu nhìn nhận một cách nghiêm túc thì vấn đề
quả đáng lo ngại. Anh bạn "you know" liệu có giao tiếp hiệu quả không
nếu cứ để thói quen "bạn biết không" lấn áp? Một thói quen nhỏ nhưng đem
lại một tác hại có thể không nhỏ chút nào. Chưa kể đến việc người nghe
cảm thấy vô cùng nhàm chán. Bây giờ thì các bạn có thích dùng từ "bạn
biết không" để mở đầu tất cả các câu nói của mình không?
Tương
tự, hãy cẩn thận với các từ quen dùng mở đầu câu như: "cơ bản là"
(basically), "nói chung là" (generally), "dù sao" (anyway), "hy vọng là"
(hopefully)… Một hôm nào đó đang xem bản tin buổi tối trên truyền hình,
bạn thử chú ý xem mình có nghe người phát ngôn viên liên tục nói những
từ này hay không. Nếu bạn thấy họ cứ mỗi câu mở miệng lại là một từ dạng
trên, thì hãy báo tin ngay cho sách "Kỷ lục Guinness!"
Thật
ra, tôi đồng ý là những từ ngữ trên thỉnh thoảng chúng ta cũng cần dùng
để nhấn mạnh câu nói. Nhưng sẽ không hay nếu lạm dụng nó, ví dụ khi bạn
quen miệng nói "Hy vọng là tôi sẽ tổ chức buổi tiệc vào tối mai", mặc
dù mục đích của bạn chỉ muốn thông báo là bữa tiệc tổ chức vào tối mai.
Vậy thì từ "hy vọng là" có cần thiết hay không? Hơn nữa, người ta sẽ
hiểu câu nói của bạn theo một ý khác.
Dù
bạn đang nói bất cứ điều gì, hãy cố gắng bỏ thói quen dùng những từ
không cần thiết trong câu nói của bạn. Khi những từ này "rón rén" lẻn
vào cuộc trò chuyện thì nó có thể gây tác hại. Hãy làm chủ những gì bạn
thật sự muốn diễn đạt.
DÙNG TỪ CHÍNH XÁC
Vấn
đề này không đơn giản bởi cách dùng từ ngày nay quả thật là muôn hình
muôn vẻ. Bản thân tôi cũng ngại khi nói đến vấn đề này. Thế nhưng thích
hay không thích thì chúng ta cũng thử nghiên cứu và đánh giá nó xem sao.
Việc
dùng từ chính xác phần nào thể hiện trình độ hay quan điểm của người
nói đối với xã hội nói chung. Xã hội ngày càng thay đổi, có những giá
trị hay đánh giá đã lỗi thời. Tôi lấy ví dụ cụ thể là ngày nay phụ nữ
ngày càng có vai trò cao hơn trong xã hội. Vậy bạn dùng từ "phái yếu" để
chỉ họ thì liệu có chính xác nữa không? Ngày trước những từ ngữ miệt
thị thường dành cho người da đen. Ngày nay người da màu đứng đầu ở rất
nhiều lĩnh vực, đặc biệt trong thể thao. Quyền bình đẳng không phân biệt
chủng tộc cũng ngày càng mang giá trị rộng lớn. Ngày trước gọi "dân nô
lệ da đen", ngày nay phải dùng là "người Mỹ gốc Phi" (African American).
Ngày trước nói "dân phương Đông da vàng", ngày nay phải là "người châu
Á" (Asian). Trước gọi "dân gốc Tây Ban Nha" nay đổi thành "người Mỹ
Latinh" (Latino). Bất cứ dân tộc nào cũng muốn được gọi tên đúng nguồn
cội của họ một cách trân trọng. Tờ Washington Post từng đưa ra một danh
sách cho thấy sự thay đổi về tên gọi các dân tộc di cư đến đất Mỹ theo
thời gian, như một cách thừa nhận sự tiến bộ. Ví dụ cụm từ "người Mỹ gốc
Phi" năm 1987 xuất hiện trên tờ báo này 42 lần, đến năm 1993 đã xuất
hiện 1422 lần.
Tất
cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài
đấu tranh tư tưởng. Những từ ngữ đã thay đổi mang giá trị thể hiện sự
tôn trọng hơn đối với nhiều dân tộc. Nếu không cẩn thận khi dùng chính
xác từ thì bạn sẽ gặp bất lợi lớn.
Có
khoảng cách nào không, giữa lòng tin và sự đa nghi? Có lý do nào chính
đang hay công bằng không khi chúng ta còn chần chừ chưa chịu đổi từ
"phái yếu" sang "quý cô"? Dĩ nhiên không phải mọi phụ nữ nào cũng gọi là
quý cô quý bà được. Nhưng sự thật là từ này đã được thừa nhận. Và dùng
hay không dùng là quyền của bạn. Vấn đề này nữ biên tập viên một tạp chí
nhỏ đã đặt ra với một biên tập viên nam đồng nghiệp.
Có
thể bạn hơi liều khi khen một nữ đồng nghiệp trong cơ quan rằng: "Cô
trông thật tuyệt vời khi mặc chiếc áo này!" hay "Chiếc váy này làm cho
cô thật lộng lẫy!". Giờ đây người ta có lời khuyến cáo rằng nên thận
trọng với lời khen của bạn. Đơn giản chỉ nên nói: "Chiếc váy này đẹp
đấy!" là tốt nhất.
Nói
như thế thì có vẻ ôn tồn và "giữ kẽ" quá phải không? Nhưng nó an toàn
bạn ạ. Ngày nay đó chính là điều quan trọng nhất: An toàn. Trong bộ phim
"Quân vương và thiếp" (The King and I) có câu "Cái gì có là có. Cái gì
không là không. Nhưng giờ đây tất cả đều lộn xộn". Lời lẽ của vị vua
trong phim thì thật buồn cười, nhưng không hẳn là vô lý. Chuyện gì đã
xảy ra? Có những cái ngày xưa cấm kỵ thì ngày nay có thể chấp nhận. Có
những điều ngày xưa thì được nhưng ngày nay lại không. Và biển ngôn từ
ngày nay hỗn loạn lắm. Vậy nên, việc dùng từ thiếu chính xác có thể dẫn
tới điều không hay cho bạn.
LOẠI BỎ NHỮNG THÓI QUEN KHÔNG TỐT KHI ĐỌC DIỄN VĂN
Bạn luyện tập loại bỏ những thói quen không tốt như thế nào? Hãy nhớ ba phương pháp sau:
Đầu
tiên, rất đơn giản, hãy chú ý những từ ngữ phát ra từ cửa miệng. Lúc
bạn đang nói cũng phải biết lắng nghe chính bạn nữa. Bạn phải nhận biết
rõ ràng rằng lúc nào thì cần dừng lại, khi nào thì nên tiếp tục. Thậm
chí bạn đã ngập ngừng "à, thì, ờ…" bao nhiêu lần rồi. Đó chính là những
con sâu làm rầu… bài diễn văn của bạn.
Hai
là, trước khi bắt đầu phải nghĩ mình sẽ nói gì. Tôi biết điều này không
dễ dàng. Thỉnh thoảng chúng ta lỡ nói đến nửa câu và chợt hoảng vì
không biết phải kết thúc câu đó như thế nào. Ý của tôi không phải là bạn
phải làm một diễn văn hoàn chỉnh trong đầu trước khi bước lên bục
micro. Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu
thứ hai. Nếu điều này có vẻ quá khó thì hãy cố gắng tập luyện nhiều
hơn. Rồi bạn sẽ thấy điều này hoàn toàn có thể làm được, và chẳng mấy
chốc là đến lúc có thể thành thạo. Bạn hoàn toàn có thể suy nghĩ hai vấn
đề cùng một lúc. Bộ não của chúng ta có năng suất rất tuyệt diệu nếu
biết cách khai thác sử dụng nó.
Thứ
ba là, hãy lập một "ban kiểm tra" xem bạn đã nói những gì và nhanh
chóng sửa đổi nếu như bạn lỡ nói một từ gì đó nhầm lẫn. "Ban kiểm tra"
có nhiệm vụ báo kịp thời với bạn rằng "Stop or Zap" – (Dừng hoặc Tiếp
đi!). "Ban kiểm tra" là ai? Là một hoặc vài người bạn của bạn đang ngồi
chung với đám đông bên dưới. Cái liếc mắt hay đưa tay ra dấu kín đáo của
họ sẽ giúp bạn hiểu được mình đang ở tình thế nào. Điều này có tác dụng
đáng ngạc nhiên. Và nhất là, bạn không cô độc trong quá trình nói mà
còn có sự hậu thuẫn từ phía bạn bè. Tôi đảm bảo nếu cố công tập luyện,
bạn sẽ trang bị được cho mình một khả năng nói hoàn hảo.
CHƯƠNG VI. TRÒ CHUYỆN TRONG CÔNG VIỆC
• Những nguyên tắc cơ bản
• Nghệ thuật bán hàng và giới thiệu bản thân
• Nói chuyện với ông chủ và với cấp dưới của bạn
• Hội họp
• Nghệ thuật của Casey Stengel
Dù
không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi thừa nhận rằng hơn
phân nửa các cuộc trò chuyện của phần lớn chúng ta là dành cho công
việc. Điều này chứng tỏ cách ăn nói góp phần quan trọng đến sự thành
công hay thất bại trong nghề nghiệp của bạn. Tuy tôi không phải là một
thương gia, nhưng hy vọng một vài bí quyết nói sau đây của tôi sẽ giúp
bạn ít nhiều khi giao tiếp trong công việc.
NHỮNG NGUYÊN TẮC CƠ BẢN
Bạn
có ngạc nhiên không khi tất cả những thương gia thành công mà tôi biết
đều là những người có tài ăn nói? Trong chương này tôi sẽ nói về những
nguyên tắc cơ bản mà tôi đã học hỏi từ họ cũng như những kinh nghiệm của
riêng tôi. Trước hết là ba điều cơ bản sau:
1. Thẳng thắn và cởi mở. Và hãy nhớ rằng trước khi muốn là một người nói giỏi thì phải là một người nghe giỏi.
2.
Nếu đang nói những chuyện thuộc chuyên ngành của mình, cần chắc rằng
người đối diện có biết những thuật ngữ chuyên ngành mà bạn đang sử dụng
hay không. Tuyệt đối không nên thao thao bất tuyệt mà chẳng đoái hoài gì
đến cảm nhận của người khác. Đặc biệt là khi người trò chuyện với bạn
không có chuyên môn như bạn, lúc này tốt nhất hãy dùng ngôn ngữ không
chuyên biệt, rõ ràng và dễ hiểu.
3.
Thời gian là tiền bạc. Đừng lãng phí thời gian của người khác. Đừng mãi
nói về những việc đâu đâu rồi phải vội vàng đi vào vấn đề chính trong
những phút hiếm hoi còn lại. Những nhà doanh nghiệp thực thụ không bao
giờ làm như vậy, họ biết quý từng giây từng phút. Không nên nói quá dài
dòng khi những người khác đều muốn đi thẳng vào vấn đề.
Nguyên
tắc thứ ba có lẽ đáng lưu tâm nhất. Bạn có thấy phiền khi phải nghe một
cú điện thoại dài những hai mươi phút trong lúc bạn đang bận túi bụi?
Bạn có lúng túng khi ông chủ của bạn không đi thẳng vào vấn đề mà cứ
lòng vòng trước khi đưa ra phán quyết?
Một
lần nữa, tôi muốn nhấn mạnh rằng là đừng bao giờ lãng phí thời gian của
người khác (và có thể của chính bạn). Hãy chuẩn bị trước xem bạn cần
nói những gì, không cần nói những gì. Và khi nào mới thích hợp để nói
chuyện phiếm? Cách nói ngắn gọn, sắc sảo sẽ gây ấn tượng và có sức
thuyết phục hơn rất nhiều.
Và
trong khi nói, bạn phải luôn nhớ xem người khác muốn biết việc gì.
Chẳng hạn, Susan chỉ cần biết con số doanh thu bán hàng của tháng trước
và đi tìm bạn để hỏi. Nhưng bạn lại kể với cô ấy toàn bộ chiến lược tiếp
thị trong tháng tới. Điều này chỉ làm phí thời gian của cô ấy và cả của
bạn nữa.
Điều
này không có nghĩa là bạn phải lầm lì ít nói. Khi trình bày một dự án,
khi phác thảo một chiến lược… càng hăng hái bao nhiêu thì năng lực của
bạn càng được đánh giá cao bấy nhiêu. Đôi lúc cũng cần trình bày tỉ mỉ
và chi tiết mới có thể giải quyết được công việc. Bạn sẽ thành công hay
thất bại? Tất cả tùy thuộc vào sự khéo léo lúc co lúc duỗi của bạn.
NGHỆ THUẬT BÁN HÀNG
Tôi
sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của Jack Kent Cooke, một trong những
tỉ phú Mỹ, hy vọng bạn sẽ học hỏi được một vài điều lý thú trong bí
quyết làm giàu của ông.
Người
ta ước đoán tài sản của Jack là 600 triệu đến 1 tỷ đô la. Lãnh vực kinh
doanh của ông không ngừng phát triển từ New York tới Washington, từ
những tòa cao ốc đến những câu lạc bộ bóng đá. Và ít ai biết rằng Jack
đã "đi buôn" từ hồi 14 tuổi.
Một
ngày nọ, chúng tôi cùng dùng bữa trưa ở một nhà hàng Duke Zeibert
(Washington). Trong lúc ngẫu hứng, Jack đã kể cho tôi nghe về cuộc buôn
bán đầu tiên của ông ấy. Mọi việc bắt đầu khi Jack còn là một cậu bé ở
Canada, vào thời điểm kinh tế vô cùng khó khăn. Quả thật đây không phải
là lúc lý tưởng để bắt đầu nghề kinh doanh. Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack
không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại.
Vì
thế, Jack quyết định giúp mẹ bằng cách thử "đi buôn" một chuyến. Nói là
"đi buôn" cho oai chứ thật ra toàn bộ số hàng chỉ là một thùng gỗ đựng
sách giáo khoa… của người khác. Cậu bé sẽ nhận được tiền huê hồng khi
bán được sách. Và thế là Jack chạy như bay đến từng góc phố, gõ cửa hết
nhà này đến nhà khác để chào mời. Nhưng ở đâu cậu cũng nhận được những
cái lắc đầu.
Cuối
cùng thì có một người gọi Jack lại, ông Pickering, chủ một cửa hàng tạp
hóa. Nhưng khổ thay, khi đối diện với người khách hàng đầu tiên trong
đời mình, cậu bé 14 tuổi lại ngập ngừng, lắp bắp. Bao nhiêu tự tin trước
đó biến đi đâu mất, cậu không thể trình bày một cách thuyết phục để bán
được một cuốn sách nào. Và thế là thất bại.
Jack
hiểu ra rằng, muốn bán được hàng thì trước hết phải biết chào mời sao
cho thuyết phục, muốn chào mời thuyết phục, thì phải nắm vững trong lòng
bàn tay tính chất của món hàng. Và phải luôn tự tin bình tĩnh nữa. Jack
ngồi bệt xuống đất, đọc hàng giờ liền để biết đặc trưng của từng quyển
sách giáo khoa, và nói đi nói lại những câu chào mời.
Lần
thứ hai quay trở lại tiệm tạp hóa của ông Pickering, Jack đã thành
công. Ông ấy đồng ý mua một bộ sách. Cậu bé đã hoàn tất cuộc mua bán
bằng một câu hỏi chắc như đinh đóng cột: "Ông muốn đặt những quyển sách
này ở đâu, thưa ông?" Sau đó thì Jack bán được thêm nhiều cuốn nữa, một
thành công ngoài sự mong đợi. Cuối ngày hôm đó, Jack chạy ào về nhà để
đưa cho mẹ không chỉ 2,5 đôla trả hóa đơn tiền điện thoại, mà là món
tiền huê hồng tới những 24,5 đôla. "Đó là giây phút tự hào nhất trong
cuộc đời tôi." – Jack nói.
Cậu
bé Jack ngày nào đã thành công nhờ biết mình đang bán cái gì, và cả
cách kết thúc việc chào mời hết sức khôn ngoan: "Ông muốn đặt những
quyển sách này ở đâu, thưa ông?"
Thế
mới biết trong buôn bán thì cách nói khôn khéo có ý nghĩa rất quan
trọng. Bạn phải biết nhấn mạnh ưu điểm của món hàng sao cho thuyết phục.
Đừng giải thích hoạt động của con chíp điện tử trong cái lò nướng bánh
hiện đại như thế nào. Thay vào đó hãy nói về việc khách hàng sẽ được
dùng bữa sáng với một tách cà phê đang bốc khói và một chiếc bánh xốp
nướng vàng. Đừng hào hứng nói về món tiền đền bù nếu món hàng bị trục
trặc mà hãy nói đến uy tín của công ty. Cách nói ôn tồn hòa nhã sẽ tạo
độ tin cậy hơn là sự bộp chộp nhanh nhẩu
PHỎNG VẤN TÌM VIỆC
Bạn là người tìm việc
Khi
đi phỏng vấn tìm việc tức là bạn đang thể hiện tri thức, năng lực, và
cá tính của mình để tìm kiếm một công việc thích hợp. Cuộc phỏng vấn rất
có thể là lần tiếp xúc đầu tiên giữa bạn và ông chủ sau này, vì thế nên
tạo thiện cảm ngay từ những phút ban đầu. Bởi ấn tượng ban đầu bao giờ
cũng quan trọng.
1. Hãy nói bạn có thể làm được những gì cho công ty ấy.
2. Luôn duy trì một thái độ hào hứng, cởi mở, không e dè, nhút nhát.
3. Chuẩn bị kỹ trước khi đến nơi phỏng vấn.
4. Đặt câu hỏi.
Bạn
có thể làm được những điều gì độc đáo? Khoan hỏi công ty sẽ đem lại
những gì cho bạn, mà hãy nói những gì bạn có thể làm được cho công ty.
Đừng kể dài dòng về tiểu sử của bạn, bởi họ đã biết những cái ấy trong
hồ sơ mà họ vừa mới đọc. Thay vào đó hãy trình bày bạn có thể làm tốt
công việc hơn những người khác như thế nào. Nói cách khác, bạn nên trình
bày cụ thể những ưu điểm của mình thay vì cứ đắp vào khoảng thời gian
phỏng vấn ngắn ngủi bằng bản tường trình lý lịch. Hãy nói về kiến thức,
kỹ năng, kinh nghiệm của bạn. Bạn có những ý tưởng độc đáo về lãnh vực
này hay không? Khả năng chuyên môn của bạn như thế nào? Ngoài ra, bạn
còn có những mối quan tâm gì về lĩnh vực này?
Thái
độ hào hứng, cởi mở. Yếu tố này bao giờ cũng cực kỳ cần thiết, không
chỉ trong công việc mà trong bất cứ tình huống trò chuyện nào. Sự cởi mở
hào hứng của bạn sẽ xua đi không khí căng thẳng ngột ngạt. Hãy thể hiện
sự nhiệt tình, lòng hăng hái của bạn đối với công việc. Phong cách này
sẽ làm cho những người phỏng vấn cảm thấy thích thú. Bởi trong một cuộc
phỏng vấn thì không phải ai cũng có thể tự tin như vậy. Bạn sẽ tạo được
một ấn tượng tốt, một sự khác biệt với những người khác.
"Anh
đã chứng tỏ cho chúng tôi thấy anh thật sự muốn làm công việc này. Anh
là người hăng hái nhiệt tình hơn hẳn những ứng viên khác. Chúng tôi tin
rằng với lòng say mê và kinh nghiệm của mình, anh sẽ làm tốt" – Ông chủ
của bạn tôi đã nói như thế sau khi nhận cậu ấy vào làm việc ở một công
ty địa ốc.
Bốn
mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng
hề có một chút kinh nghiệm nào cả. Nhưng chàng trai trẻ trong tôi lúc
ấy lại sục sôi một bầu nhiệt huyết và lòng hăng hái. Ông chủ đài phát
thanh nhận thấy điều này và quyết định tôi xứng đáng được chọn, rằng tôi
có triển vọng. Và cho đến hôm nay, tôi vẫn tiếp tục theo đuổi cái nghề
mà thuở ấy tôi chỉ bắt đầu với một niềm say mê, lòng hăng hái mà không
hề có một tí kinh nghiệm nào.
Sự
chuẩn bị. Trước khi đến nơi phỏng vấn, hãy vạch ra những điều cần nói
về bạn. Luyện tập nhiều lần để trình bày sao cho ấn tượng và lưu loát.
Đừng ngại tự đặt ra những câu hỏi khó, những chất vấn mà người ta có thể
hỏi. Nếu bạn đã ba lần thay đổi việc làm, hãy chuẩn bị sẵn sàng để được
hỏi "Tại sao vậy?". Rồi những câu hỏi đại loại như là: Tại sao bạn lại
chọn công ty này mà không phải là những công ty khác? Hay tại sao bạn
lại thích làm nghề này?... Đặt ra càng nhiều tình huống càng tốt. Có một
phương pháp cực kỳ hiệu quả: Bạn hãy nhờ một người nào đó đóng vai
người phỏng vấn, còn bạn thì tập trả lời. Tóm lại, sự chuẩn bị kỹ lưỡng
trước khi đi phỏng vấn chẳng bao giờ thừa cả.
Hãy hỏi! Tôi đặc biệt khuyến khích bạn nên hỏi những người phỏng vấn.
Vì
sao như vậy? đối với một người kém cỏi, nhút nhát thì một cuộc phỏng
vấn có thể là một nỗi đáng sợ. Trái lại đối với một người có năng lực và
đầy tự tin thì cuộc phỏng vấn ấy là một cơ hội hiếm có để tiếp xúc với
ông chủ sau này, để biết nhiều hơn về công ty. Chẳng phải đi phỏng vấn,
bạn cũng muốn biết về công công ty ấy cũng như họ muốn biết về bạn đó
sao? Vậy thì bạn ngần ngại gì không hỏi? Đặc biệt, những câu hỏi thông
minh luôn được đánh giá rất cao. Chúng cho thấy bạn ở thế chủ động, bạn
có trình độ cao, bạn am hiểu nhiều thứ, và nhất là chứng tỏ bạn đã có
nghiên cứu ít nhiều về ngành nghề này.
Harvey
Mackay, chủ tịch và quản lý chính của tập đoàn Mackay Envelope
Corporation (Mineapolis), là vị khách mời đặc biệt trong các chương
trình của tôi trên cả radio lẫn truyền hình. Ông là tác giả những cuốn
sách thành công vang dội viết về cách thức để thăng tiến trong công
việc. Đầu tiên là cuốn: "Swim with the Sharks Without Being Eaten Alive"
(Bơi cùng đàn cá mập mà không bị nuốt chửng"). Năm 1993, Harvey tiếp
tục xuất bản cuốn sách bán chạy thứ ba, cuốn "Sharkproof", với những
chuyên mục rất thú vị: Nhận lấy công việc bạn muốn, Tìm kiếm công việc
yêu thích, Thị trường ngành nghề ngày nay…
"Sharkproof"
nhấn mạnh tầm quan trọng của những câu hỏi hay mà bạn đặt ra trong
những cuộc phỏng vấn xin việc, đồng thời khuyên bạn nên hỏi như thế nào
mới là ấn tượng. Ví dụ, bất cứ công ty nào cũng thích được hỏi về tầm
quan trọng trong những chiến lược của họ. "Câu hỏi về những chiến lược
mới, hay về một hình thức kinh doanh nào đó của công ty sẽ minh chứng
hùng hồn rằng bạn thật sự quan tâm đến công ty này."
Nếu
đây là một công ty lớn và nổi tiếng thì hãy hỏi về những thành công của
nó. "Những công ty thành công, cũng giống như những con người thành
công, thường rất thích nói về những thành tích to lớn của mình. Một vài
lời tâng bốc họ cũng đâu phải là quá đáng!". Mặt khác nếu công ty đó
đang từng bước phát triển, bạn có thể hỏi: "Công ty sẽ phát triển theo
chiều hướng nào? Ban giám đốc sẽ thực hiện những chiến lược gì?"
Harvey
cũng đồng ý về tầm quan trọng của sự lắng nghe. "Dĩ nhiên là bạn phải
lắng nghe khi được hỏi. Nhưng thậm chí ngay sau khi đặt câu hỏi với
những người phỏng vấn, bạn lại càng phải lắng nghe nhiều hơn nữa. Đừng
nghĩ rằng việc nêu ra một câu hỏi thông minh là đủ, còn phải lắng nghe
câu trả lời của họ và sau đó biểu lộ thái độ lại ngay."
Khi bạn là người phỏng vấn.
Tất nhiên bạn cần phải có những tính cách: Cởi mở, nhiệt tình, sự quan tâm, và luôn trong tư thế sẵn sàng để hỏi.
Đừng
chỉ chú trọng đến bằng cấp. Hãy quan tâm đến ứng viên đang đứng trước
mặt. Người đó có lòng nhiệt tình hay không? Có thật sự thích hợp với
công việc này không? Nếu cảm thấy ứng viên quá e dè hay sợ sệt, hãy áp
dụng những phương pháp khởi đầu câu chuyện mà tôi đã trình bày ở chương
hai. Nếu thấy một điều gì đó khác lạ trong lý lịch - ứng viên từng sống ở
Hồng Kông, hay từng làm việc trong đoàn xiếc chẳng hạn – hãy hỏi về
điều đó. Tư thế chủ động này sẽ giúp bạn điều khiển cuộc phỏng vấn diễn
ra hiệu quả và sôi nổi. Bạn có thể hiểu nhiều hơn về ứng viên, điều này
rất cần thiết.
Nên
nhớ sự cởi mở và lòng nhiệt tình giống như một con đường hai chiều. Bạn
phải luôn chân thật về công việc và về chính bản thân với cương vị là
một ông chủ. Và hãy nghĩ rằng nếu người ta không thấy được sự nhiệt tình
của bạn và công ty bạn, thì liệu có ai hào hứng tới làm việc ở đó.
TRÒ CHUYỆN VỚI ÔNG CHỦ
Bạn
đã được nhận vào làm việc. Lúc này, bạn lại băn khoăn khi bắt đầu với
những mối quan hệ mới và những cuộc trò chuyện mới? Có ai đó cho là nói
chuyện với bất cứ ai, trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng như nhau cả
thôi. Nhưng tôi không nghĩ như vậy.
Nói
chuyện với ông chủ không thể giống như cách nói với anh bạn ngang hàng
hay với cấp dưới của bạn. Hoàn toàn khác nhau! Đó là phản ứng tự nhiên
của con người. Đơn giản vì ông chủ của bạn dĩ nhiên không ngang hàng với
bạn.
Khi
nói chuyện với ông chủ, ta thường giữ thái độ trịnh trọng và cung kính.
Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả
thanh điệu nữa. Nhưng thật không nên chút nào nếu quá nhún nhường, quá
hạ mình, hay cứ nịnh hót "sếp". Bạn không cần phải nói chuyện cứ như là
một cái máy đánh bóng (apple polisher) vậy. Rất nhiều ông chủ sẽ đánh
giá thấp nếu bạn làm như thế.
Ở
công việc nào cũng vậy, nói chuyện với ông chủ rất có ích. Không phải
để "Tan sở làm một chầu nhé!" như thường nói với anh bạn đồng nghiệp, mà
để bạn tự đánh giá chính bản thân mình. Vai trò, sự đóng góp của bạn
cho công ty, điểm mạnh và điểm yếu của bạn, nên cải thiện điều gì, và
những ưu thế là gì… Qua những cuộc đối thoại với ông chủ, bạn sẽ hiểu
hơn, đánh giá đúng hơn về chính mình.
Sau
bao nhiêu năm đi làm, tôi đã tự nghiệm ra điều này: Nếu bạn làm việc
hoàn hảo thì cứ yên tâm, không phải bận tâm nên nói chuyện với ông chủ
như thế nào. Nhưng nếu làm hỏng việc gì thì khó khăn đây. Trong tình
huống này, vẫn nên giữ một thái độ hoàn toàn cởi mở và bình tĩnh. Đừng
bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội. Hãy nhỏ nhẹ trình
bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ "giúp tôi":
- "Tôi thấy rằng lẽ ra tôi đã có thể làm việc này tốt hơn. Ông có thể giúp tôi tìm ra chỗ nên tập trung vào hay không?"
Hoặc
là: - "Có lẽ tôi đã không hiểu kỹ vấn đề lắm. Tôi xin chịu trách nhiệm.
Ông hãy giúp tôi biết sai lầm cốt yếu của tôi là gì không?"
Nếu
nói một cách khéo léo như thế, mọi việc rồi sẽ ổn cả. Trừ khi sai lầm
quá khủng khiếp không thể tha thứ được, hoặc ông chủ của bạn là người
quá cố chấp. Nếu vấn đề không phải ở bạn mà ở ông ấy, tôi nghĩ tốt nhất
bạn nên đi tìm một công việc mới.
NÓI CHUYỆN VỚI CẤP DƯỚI CỦA BẠN
Có
một quy tắc hết sức đơn giản là: Hãy nói chuyện với những người dưới
quyền theo cái cách mà bạn muốn ông chủ nói chuyện với mình.
Nếu
là người lãnh đạo, bạn phải quán xuyến mọi thứ và một trong những vấn
đề quan trọng là phải tạo một mối quan hệ tốt với cấp dưới. Ở cơ quan,
bạn thường nói chuyện với họ về những vấn đề gì? Có thể đánh giá họ làm
việc như thế nào, hay là họ nên làm cái này, cái kia ra sao… Dĩ nhiên
bất cứ người lãnh đạo nào cũng muốn cấp dưới của mình làm việc có hiệu
quả. Nhưng phải luôn tự hỏi rằng bạn đã làm việc tốt hay chưa, và muốn
biết điều này thì hãy luôn lắng nghe góp ý của mọi người. Hãy hoàn thiện
chính bạn trước khi bắt cấp dưới của mình phải hoàn thiện!
Nói
chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc
nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh
đạo? Chắc chắn là không. Chỉ cần một giọng nói dứt khoát, rõ ràng là đủ.
Hãy chỉ dẫn rõ ràng và phải luôn chắc rằng họ có hiểu ra vấn đề hay
không. Đừng tiết kiệm những lời khen khi họ làm việc tốt. Và nếu không
vừa ý việc gì thì hãy nói ngay, chớ thiên vị bất kỳ ai, đó là một đức
tính cần phải có nếu muốn tất cả mọi người đều nể trọng bạn. Tôi có quen
một vị "sếp" cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng
quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên
đầu cấp dưới. Bạn có muốn giống như ông "sếp" đó? Ồ, chớ nên làm rạn vỡ
mối quan hệ với những người cùng làm việc, nhất là trong những trường
hợp họ không có lỗi.
Và
đừng chơi game với nhân viên trong giờ làm việc! Dẫu cho có ý tốt là
muốn thân thiện với họ đi chăng nữa… Hãy là một người cấp trên nghiêm
túc, chính trực, nhất là phải có một trình độ chuyên môn cao hơn cấp
dưới.
NÓI NHƯ THẾ NÀO TRONG NHỮNG CUỘC ĐÀM PHÁN?
Chuyên
gia đàm phán Herb Cohen. Ngoài những tài lẻ khác, anh bạn Herb Cohen
của tôi còn là một chuyên gia đàm phán. Một năm 365 ngày thì có 200 ngày
Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ. Cuốn sách "You Can
Negotiate Anything" ("Bạn Có Thể Đàm Phán Bất Cứ Việc Gì") của Herb được
tạp chí NewYork Times xếp vào Danh sách bán chạy nhất trong suốt chín
tháng, và cuốn sách này cũng lọt vào "top" bán chạy nhất ở Australia
trong ba năm! Có thể nói Herb biết tất cả những gì thuộc lĩnh vực đàm
phán.
Ngay
từ hồi còn ngồi trên ghế nhà trường, Herb đã chứng minh được tài đàm
phán thiên phú của mình. Lúc đó chúng tôi đang học lớp chín ở trường
trung học Bensonhusrt, sắp sửa tốt nghiệp đến nơi thì cả bọn lại gây ra
một vụ việc kinh khủng đến mức tưởng chừng bị đuổi học. Vâng, có thể như
thế lắm nếu như không có Herb…
Ba
đứa chúng tôi – Herb Cohen, Brazie Abbate, và tôi – có một cậu bạn cùng
lớp tên cúng cơm là Gilbert Mermelstein, nhưng chúng tôi quen gọi là
Gilbert bằng cái tên thân mật là "Moppo" hơn. Cậu ấy có một cái đầu hung
đỏ trong rất ngầu. Một ngày nọ chúng tôi tình cờ phát hiện ra Moppo
cùng gia đình đã cấp tốc chuyển nhà đến Arizona vì một lý do gì đó. Và
thay vì chỉ thông báo cho mọi người biết điều này, chúng tôi lại bày ra
một kế hoạch phá phách và nói với họ rằng gia đình Moppo đã ra đi còn
Moppo thì… đã chết. Một kế hoạch ngốc nghếch nhưng không hề ác ý. Lúc đó
chúng tôi suy nghĩ đơn giản là chỉ nghịch ngợm lừa phỉnh mọi người một
chút mà thôi, nhân tiện quyên góp được một ít hoa quả và tiền, rồi thì
đến quán Nathan quen thuộc để ăn xúc xích nóng.
Không
may là trò đùa này lại thành công ngoài sức tưởng tượng. Sau khi tin
đến tai thầy hiệu trưởng, tiến sĩ Irving Cohen, thầy đã gọi điện thoại
đến nhà Moppo và dĩ nhiên số điện thoại này không liên lạc được. Ngay
lập tức, nhà trường đã chân thành bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn với
Moppo bằng cách mua nhiều hoa quả. Chưa hết, thầy Cohen còn quyết định
tổ chức ngay một "Lễ tưởng niệm học sinh Gilbert Mermelstein". Khủng
khiếp là, ba đứa chúng tôi được cử ra làm đại diện ban tang lễ bởi "cầm
đầu" trong cuộc vận động quyên góp vì Moppo. Mọi việc diễn ra quá nhanh
đến nỗi chúng tôi không có cơ hội để đính chính. Mà thật lòng chúng tôi
cũng không đứa nào dám nói với mọi người rằng đây chỉ là một trò đùa.
Không
ngờ Moppo lại quay về trường. Chắc do để quên một cái gì đó… Trời xui
đất khiến thế nào mà nó lại chọn ngay ngày đó, lúc đó để về. Lúc mà thầy
Cohen đang đọc bài diễn văn tưởng nhớ cậu học sinh Moppo quá cố. Tội
nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi
nghệch mặt ra không hiểu gì…
Herb
là đứa nhìn thấy Moppo trước tiên. Anh chàng giậm chân thình thịch, cụp
tay lên miệng làm loa rồi hét toáng lên: "Moppo! Moppo! Về nhà ngay!
Cậu… đang chết!". Rồi thì tất cả bọn học sinh lớn bé đều trông thấy
Moppo, ngớ người trong ba giây, và ngay tức khắc hiểu ra đây chỉ là một
trò đùa. Thế là chúng bò ra cười sặc sụa, cười đến chảy cả mắt. Nhưng
thầy Cohen không cười. Và cái gì diễn ra tiếp theo thì chắc các bạn cũng
đoán được.
Ba
đứa chúng tôi được mời lên văn phòng ngay sau đó. Thầy hiệu trưởng
Irvin Cohen giận đến mức mặt mày đỏ tía cả lên: "Tôi chính thức tuyên
bố: cả ba cậu đều bị đuổi học. Các cậu sẽ không được tốt nghiệp trong
năm nay. Năm tới cũng không. Năm kế nữa cũng không nốt… Rõ chưa? Các cậu
đã làm một chuyện tồi tệ nhất mà tôi từng thấy ở cái trường này."
Trong
lúc Brazzie và tôi mường tượng ra một tương lai tối mịt ở trong tù thì
Herb lại hết sức bình tĩnh. Nó nói với thầy hiệu trưởng: "Khoan đã thưa
thầy. Thầy đang sai lầm đấy ạ".
"Cái gì? Cậu vừa nói cái gì?"
"Thầy
làm thế tức là "tiêu" chúng em rồi. Nhưng đồng thời có nghĩa là nghề
nghiệp và danh tiếng của thầy cũng ảnh hưởng theo đấy ạ!"
Thầy Cohen trợn mắt: "Nghĩa là sao?"
Herb
tiếp tục: "Nếu thầy đuổi học chúng em dĩ nhiên sẽ có một phiên tòa. Ở
đó, người ta sẽ hỏi rằng tại sao thầy lại tin lời của những đứa nhóc
mười ba tuổi về một việc hệ trọng như thế. Tại sao thầy không kiểm tra
lại sự việc?"
Thầy Cohen giơ tay với ấy cốc nước: "Chúng tôi có kiểm tra".
Herb
nhấn giọng: "Nhưng thầy chỉ kiểm tra với một cuộc điện thoại. Sao thầy
không làm nhiều hơn thế, thưa thầy? Với một cuộc điện thoại không liên
lạc được thầy đã ra chỉ thị cho cả trường làm lễ tưởng niệm Gilbert. Nếu
cẩn thận hơn thì mọi việc đã chặn đứng ngay từ đầu. Nhất là, mọi người
sẽ nghĩ gì khi một tiến sĩ học cao hiểu rộng ở một trường trung học lại
sơ ý như thế?"
Sau
đó, Herb ghi thêm đòn quyết định: "Thưa thầy, chúng em bị đuổi học,
nhưng thầy sẽ chịu ảnh hưởng đấy ạ!". Ngừng lại một vài giây, Herb cúi
đầu mềm mỏng: "Chúng em biết chúng em có lỗi, xin thầy tha thứ cho chúng
em. Chúng ta quên toàn bộ câu chuyện này đi và chúng em không bao giờ
tái phạm nữa, được không thưa thầy?"
Cuộc
đàm phán của Herb thành công! Thật không thể ngờ một cậu học trò mười
ba tuổi lại có thể lập luận đến thế! Thầy Cohen vừa lau mồ hôi trán vừa
gật đầu đồng ý quên đi mọi việc. Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được
tốt nghiệp ngay trong năm đó.
Sau
sự kiện này Herb đã quyết định chọn nghề nghiệp là một chuyên gia đàm
phán. Và cậu ấy đã vô cùng thành công. Herb dấn thân vào hàng trăm cuộc
thương lượng đàm phán nóng bỏng, mà thân chủ là những tập đoàn mang tầm
cỡ quốc gia lẫn quốc tế. Trong cuốn sách: "You Can Negotiate Anything",
Herb nhấn mạnh rằng muốn đàm phán thành công thì bao giờ cũng phải có
một niềm tin mạnh mẽ, không bao giờ để cho đối phương thấy sự nao núng.
Phải lập luận một cách cương quyết và sắc bén. Điệu bộ và cử chỉ thì dứt
khoát và ấn tượng. Hãy nhớ rằng bạn hoàn toàn có thể chuyển bại thành
thắng nếu có tài đàm phán.
PHƯƠNG PHÁP CỦA BOB WOOLF
Bất
cứ khi nào phải đàm phán việc gì, hãy nhớ đến phong thái cứng cỏi của
Herb Cohen, và chắc chắn bạn sẽ thành công hơn nữa nếu tập nói theo ngôn
ngữ của Bob Woolf. Tuy hoạt động chủ yếu trong ngành giải trí và truyền
thông, nhưng Bob cũng có tài đàm phán hết sức thuyết phục. Mọi người
đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob
cũng rất tôn trọng ông. Bởi vì sao? Vì Bob bao giờ cũng nói chuyện một
cách hết sức chân thật, tinh tế và hài hước. Tôi luôn cảm thấy hãnh diện
khi khoe với mọi người rằng: "Cộng sự của tôi là Bob Woolf".
Bob
không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả. Trước khi
bước vào cuộc đàm phán, Bob thừa nhận rằng đối thủ của mình rất đáng gờm
nhưng không phải là thù địch. Và vì thế Bob nói chuyện với họ rất thoải
mái, không chút căng thẳng nào. Đặc biệt, Bob rất ghét cái cách đi đến
thỏa thuận bằng những lời đe dọa, chẳng hạn như là: "Nếu các ông không
chấp nhận những điều chúng tôi muốn, chúng tôi sẽ cho các ông biết
tay!". Nói như thế thì chẳng khác nào nện búa tạ vào bàn tròn đàm phán,
như muốn triệt hạ đối phương vậy.
Cả
Bob Woolf lẫn Herb Cohen đều có một nguyên tắc chung: Phải tạo nên
những chiến thắng thật sự. Họ không tin vào những thắng lợi bấp bênh
nông cạn trước mắt, chúng không có giá trị thật sự và chẳng chứng minh
được gì ngoài sự háo thắng mà thôi.
Đó
cũng là lời khuyên cuối cùng tôi dành cho bạn. Bạn thấy đấy, chúng ta
hoàn toàn có thể chiến thắng trong những cuộc đàm phán, chỉ cần có chút
tài tranh luận và biết học hỏi những người như Herb Cohen, như Bob
Woolf… Nếu làm được như những gì họ làm, nói được như những gì họ nói,
chắc chắn một ngày nào đó bạn cũng thành công như họ.
HỘI HỌP
Mọi
người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp. Tôi từng tham dự
nhiều buổi họp và rút ra kết luận như thế này: Buổi họp nào có kế hoạch
rõ ràng, được chuẩn bị chu đáo thì rất lý thú, hiệu quả. Trái lại những
buổi họp nhàm chán và vì sao nhàm chán thì tất cả chúng ta ai cũng biết.
Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy.
KHI BẠN ĐƯỢC MỜI ĐẾN MỘT BUỔI HỌP
Cách
tốt nhất để không lãng phí thời gian? Đừng đi. Nếu sự hiện diện không
thật sự cần thiết, hãy nói lời từ chối khéo và hẹn đến một dịp khác cần
thiết hơn.
Nhưng
nếu đã ngồi yên vị ở đó rồi thì hãy nhớ lời khuyên này của tôi: Càng ít
lời càng tốt. Nhất là khi bạn chẳng có liên quan gì đến một đề tài nào
đó đang được bàn tán. Chớ nên nhảy ngang xương vào cuộc đối thoại của
người khác chỉ vì muốn gây sự chú ý. Một số người nghĩ là càng đóng góp
vào nhiều câu chuyện thì tên tuổi của họ càng nổi đình nổi đám, mặc dù
chả ai muốn nghe họ nói. Không khéo thì dễ bị nổi tiếng là người ngồi lê
đôi mách. Bạn sẽ "ghi điểm" hơn nhiều nếu chỉ nói khi nào cần thiết,
nếu những lời nói của bạn bao giờ cũng tinh tế và sâu sắc.
Tôi
đã được nghe kể một câu chuyện thú vị ở Washington về tổng thống Calvin
Coolidge. Khi đem đến cho tổng thống tờ ngân phiếu tiền lương đầu tiên,
người nhân viên của bộ tài chính không về ngay mà cứ nấn ná ở đó. Ông
này cốt ý muốn xem tổng thống sẽ phản ứng như thế nào trước một số tiền
lớn như vậy, số tiền mà có lẽ con người tài giỏi đến từ ngôi làng
Vermont nhỏ bé kia chưa từng trông thấy bao giờ.
Khi
tổng thống Coolidge thắc mắc về sự chờ đợi này, người nhân viên ấy nói
rằng ông ta chỉ tò mò xem tổng thống có điều gì muốn nói về tấm ngân
phiếu này hay không.
Coolidge nhìn tấm ngân phiếu, rồi ngước nhìn người nhân viên và nói: "Please return" (Xin vui lòng ra về).
Tổng
thống Coolidge nổi tiếng là một: "Silent Cal" (Ngài Cal trầm lặng). Đến
nỗi trong một bữa tiệc trà ở Nhà Trắng, một quý bà đã nói với ông rằng:
"Thưa tổng thống, tôi vừa mới đánh cuộc với những người khác rằng tôi
có thể làm ông nói nhiều hơn hai từ cơ đấy".
Tổng thống Coolidge nói: "You lose" (Quý bà đã thua)
Có
thể quý bà ấy đã thua trong cuộc đánh cược, nhưng có một điều chắc chắn
là: Bất cứ lúc nào tổng thống Coolidge mở miệng nói ra một điều gì đó
là ngay lập tức tập trung sự chú ý của tất cả mọi người!
Đừng
chê bai, hạ thấp người khác. Nếu đã từng tham dự nhiều cuộc hội họp, có
thể thỉnh thoảng bạn lại nghe những lời phát biểu linh tinh, không cần
thiết và không có ý nghĩa gì cả. Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội,
nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc
họp là: "Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!".
Đó là cách mau lẹ nhất để kiếm một kẻ thù lâu dài nhất, nó chẳng ích lợi
gì.
Nhạy
bén đặt ra những câu hỏi thú vị. Hãy bắt chước phong cách của tổng
thống Coolidge: lời ít ý nhiều. Khi một đề tài được khuyến khích cho tất
cả mọi người cùng thảo luận thì đã đến lúc cần thiết để bạn nói. Và
cuộc họp sẽ trở nên thú vị hơn nếu bạn luôn sẵn sàng đặt ra những câu
hỏi tạo sự tranh luận sôi nổi cho mọi người.
Phải
hết sức tập trung khi phát biểu, tránh tối đa việc nói lạc đề. Nếu được
mời phát biểu, trước khi nói phải biết chắc rằng bạn có những điều gì
cụ thể để nói hay không. Tốt nhất nên vạch ra sơ lược những ý chính
trong đầu. Điều này rất quan trọng. Nếu nói mà không biết rằng mình đang
nói cái gì, không biết rằng mình sẽ lèo lái vấn đề này đi đến đâu thì
nguy hiểm vô cùng! Tôi đoan chắc bài diễn văn đó sẽ toàn những tiếng ậm
ừ, ấp a ấp úng, và rất dễ bị lạc đề. Những đồng nghiệp sẽ nghĩ gì? Họ
không thể đánh giá cao bạn được.
Và
cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn. Những bộ óc
khôi hài sẽ đem đến những tiếng cười. Những tiếng cười sẽ phá tan bầu
không khí ngột ngạt căng thẳng ở những cuộc họp. Nếu nói chuyện hài
hước, có nghĩa là bạn đang giúp tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái.
Và hơn nữa, ai cũng sẽ thích nghe bạn nói.
KHI ĐIỀU KHIỂN MỘT CUỘC HỌP
Trong
ngành công nghiệp địa ốc, người ta thường nói ba từ quan trọng nhất là:
"Vị trí, vị trí và vị trí". Còn ba từ quan trọng nhất trong việc điều
khiển một cuộc họp là gì? "Chuẩn bị, chuẩn bị và chuẩn bị". Vì thế phải
chuẩn bị trước một chương trình càng cụ thể càng tốt. Hay ít nhất cũng
phải có một tờ giấy trong tay ghi mục đích và những nét chính của cuộc
họp. Việc này chắc chắn không bao giờ thừa.
Sau khi đã chuẩn bị kỹ rồi thì bạn hãy xem tiếp những lời gợi ý dưới đây, chúng rất hữu ích đấy:
Luôn
khai mạc đúng giờ. Thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng hãy thử nghĩ xem
chúng ta đã từng tham dự bao nhiêu cuộc họp khai mạc trễ? Cho dù chỉ
chậm hơn so với thời gian dự kiến năm phút hay mười phút thì vẫn cứ là
trễ. Hãy cố gắng khắc phục mọi khó khăn và loại bỏ bất cứ lý do gì để
bắt đầu tiến hành cuộc họp đúng giờ. Điều này quan trọng bởi nó hứa hẹn
cuộc họp sẽ diễn ra nghiêm túc, hiệu quả.
Luôn
nắm rõ và khẳng định lại vấn đề. Bạn đã đề xuất và khuyến khích mọi
người cùng bàn bạc một vấn đề nào đó. Sau cùng, khi vấn đề đã được sáng
tỏ thì nhiệm vụ của bạn là khẳng định lại với hai câu hỏi: - Cần tiến
hành những việc gì? – Ai sẽ thực hiện chúng? Nếu ngay cả chính bạn –
người điều khiển cuộc họp – lại không thể chốt lại vấn đề thì cuộc họp
không biết sẽ đi đến đâu.
Phải
kiên quyết và dứt khoát. Đừng để một ai đó làm mất thời gian của tất cả
mọi người. Không cần phải nạt nộ hay quở trách họ, hãy để cái đồng hồ
làm việc đó thay bạn. Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng
ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi". Không
có lý do gì phải ngại ngùng hay sợ rằng làm thế có kém tế nhị lắm
không. Bạn yên tâm! Nếu điều khiển một cuộc họp ngắn gọn nhưng có đầy đủ
những quyết định cần thiết thì bạn đã tạo được sự tín nhiệm của tập thể
rồi. Trái lại, một chủ tọa mà nói dông dài, hoặc để cho ai đó nói dông
dài thì sẽ thất bại ngay.
Bạn
có sợ thất bại khi điều khiển một cuộc họp? Shakespeare từng viết:
"Brutus thân yêu, cuộc họp của chúng ta dở không phải lỗi tại nó. Lỗi là
ở chính chúng ta."
SỰ TRỢ GIÚP CỦA NHỮNG HÌNH ẢNH MINH HỌA
Trong
thời đại tai nghe mắt thấy như ngày nay, một bài nói sẽ được phát huy
tác dụng gấp nhiều lần nếu sử dụng những hình ảnh minh họa kèm theo như
là băng rôn, biểu ngữ, đồ thị…
Trong
chiến dịch tranh cử tổng thống năm 1992 của mình, Ross Perot đã chứng
minh được tầm quan trọng của việc sử dụng những tấm băng rôn, biểu ngữ. Ở
nhiều lĩnh vực khác, người ta cũng hay dùng hình thức này để hỗ trợ
song song với việc nói. Những tấm băng rôn đầy màu sắc và hình ảnh, các
tấm áp phích sinh động và dễ đọc có vẻ như mang sức cuốn hút và truyền
đạt ấn tượng hơn những bài nói dông dài. Các thầy cô giáo rất quen thuộc
với điều này. Thế nên trong suốt bậc trung học, chúng ta thường được
xem các tranh ảnh minh họa trong những bài giảng. Đôi khi chỉ cần nhìn
vào bức tranh minh họa là ta đã hiểu ngay những vấn đề phức tạp, rắc
rối.
Bạn có hay sử dụng tranh ảnh minh họa cho bài nói của mình không? Nếu biết sử dụng đúng lúc thì chúng sẽ rất có ích.
Có
điều nên lưu ý: trước khi sử dụng thì phải tập để quen dần với chúng.
Hãy tưởng tượng người ta sẽ cảm thấy như thế nào nếu bỗng nhiên bạn
ngừng nói vì lúng túng với những bức vẽ minh họa? Khi bạn thao thao bất
tuyệt với một tấm bản đồ treo ngược thì hậu quả còn tệ hại hơn!
"STENGELESE": NGHỆ THUẬT NÓI MƠ HỒ
Những
tranh ảnh minh họa rất tuyệt vời để làm sáng thêm ý tưởng của bạn.
Nhưng có thể một lúc nào đó, ta lại rơi vào một tình huống mà tốt nhất
nên… nói một cách mơ hồ. Các nhà chính trị thường có thói quen này, nhất
là những lúc bắt đầu. Họ trả lời các câu hỏi một cách hết sức mơ hồ,
dường như chẳng đề cập đến một ý tưởng nào cụ thể. Có thể vì họ không
muốn vội vàng bị trói buộc với một điều gì đó.
Ông
bầu của đội bóng chày NewYork Yankee, Casey Stengel, vốn nổi tiếng là
một người có nghệ thuật nói mơ hồ. Stengel có thể nhấn chìm mọi câu hỏi,
thậm chí còn làm người đặt câu hỏi trở nên hoang mang và bối rối. Cách
nói hết sức tự nhiên với những từ ngữ, những tiếng lóng khó hiểu nhưng
lại có chiến lược và mục đích hẳn hoi. Và tên tuổi ông cũng nổi tiếng
như nghệ thuật "Stengelese" của chính ông vậy.
Ngày
9/7/1958, những lời nói của Casey Stengel trước một phân ban của viện
nghị sĩ Mỹ được đánh giá như là một đỉnh cao của nghệ thuật nói. Lúc bấy
giờ, thượng nghị sĩ Estes Kefauver là chủ tọa của cuộc hội thảo bàn về
chính sách độc quyền và chống độc quyền. Ngoài ra, ông đang chỉ đạo
những phiên tòa về một dự luật chống độc quyền, đã được tòa án tối cao
thừa nhận vào thập niên 1920. Casey Stengel được mời tới cuộc hội thảo
để cho biết quan điểm của mình. Cuộc hội thảo này cũng tập trung nhiều
cầu thủ, nhiều chủ tịch của các câu lạc bộ bóng chày lớn khác.
Nghị
sĩ Kefauver đã hỏi Stengel có ủng hộ dự luật "Quyền miễn tuân theo luật
chống độc quyền dành cho liên đoàn bóng chày" hay không. Stengel đã trả
lời:
"À,
tôi nghĩ rằng ngành bóng chày đã có nhiều tiến triển trong khía cạnh
trợ giúp các cầu thủ… Hiện nay tôi chưa phải đến tuổi về vườn để lãnh
lương hưu. Có mặt tại đây là những cầu thủ trẻ, những người tài giỏi đại
diện cho các câu lạc bộ, đại diện cho toàn thể các cầu thủ bóng chày.
Và tôi không phải là một người nhận lương hưu của công quỹ, các ông thấy
không? Lạy Chúa! Lẽ ra người ta nên công bố điều này. Nhưng dẫu sao tôi
cũng muốn nói rằng đây là một điều tốt đẹp cho các cầu thủ bóng chày.
Có một điều tôi rất muốn nói là các cầu thủ của chúng ta cần có một quỹ
lương hưu ưu đãi hơn nữa. Và nhiệm vụ của các đài phát thanh và truyền
hình là tổ chức những chiến dịch thu góp tiền của. Bạn sẽ làm gì? Đứng
nhìn vì không có đủ tiền hay là tích cực ủng hộ đây?"
Trong
cái không khí hoàn toàn hỗn độn sau bài phát biểu của Stengel, nghị sĩ
Kefauver nói lớn: "Ông Stengel, tôi không chắc là tôi đặt câu hỏi có rõ
ràng hay không"
Stengel
trả lời tỉnh rụi: "Ồ, có đấy thưa ngài. Câu hỏi rất rõ ràng. Nhưng tôi
không chắc là tôi có trả lời câu hỏi của ngài một cách hoàn hảo hay
không"
Nghị sĩ Kefauver như đang bị treo lơ lửng: "Tôi đang hỏi ông rằng, tại sao ngành bóng chày muốn dự luật này được thông qua?"
Stengel lại tiếp tục chiến lược của mình:
"Tôi
sẽ nói rằng tôi không biết. Nhưng tôi biết lý do mà họ muốn dự luật này
được thông qua là: Đưa bóng chày trở thành môn thể thao có lợi nhuận
cao nhất, và từ khía cạnh bóng chày, tôi không nói về những môn thể thao
khác. Tôi có mặt ở đây không phải để tranh cãi về những môn thể thao
khác. Tôi hoạt động trong ngành công nghiệp bóng chày. Nó đã hoạt động
trong sạch hơn bất cứ ngành công nghiệp nào khác từ một trăm năm nay,
cho đến giờ phút này. Tôi sẽ không nói về truyền hình và tôi cũng sẽ
không nói về thu nhập của các ngành thể thao này nọ. Các ông nên thoát
ra khỏi những suy nghĩ đó. Tôi quả thật không biết nhiều về nó. Tôi chỉ
biết rằng các cầu thủ bóng chày của chúng ta chắc chắn đã có tiến bộ rất
nhiều".
Nghị
sĩ Kegauver có vẻ như thất vọng hoàn toàn về câu trả lời của Stengel,
ông ngó tới ngó lui tìm một người nào khác để được nghe một câu trả lời
ưng ý hơn. Sau cùng ngài nghị sĩ quyết định hỏi ý kiến Mickey Mantle,
ngôi sao bóng chày hiện đang ngồi kế Stengel: "Thế còn anh, anh Mickey?
Anh có nghĩ rằng luật chống độc quyền có thể áp dụng cho môn bóng chày
được hay không?"
Mickey nhoài người lại gần cái micro trên bàn và nói: "Ý kiến của tôi cũng giống như ý kiến của ông Stengel thưa ngài nghị sĩ".
CHƯƠNG VII. NHỮNG KHÁCH MỜI THÚ VỊ NHẤT VÀ CHÁN NHẤT CỦA TÔI, VÀ LÝ DO VÌ SAO
• Bốn yếu tố tạo nên một người khách thú vị
• Những người khách mà tôi sẽ không mời lại
• Bạn học hỏi được gì từ những người khách thú vị
Cứ
mỗi lần làm MC trong một dịp nào đó thì tôi lại được người ta kéo lại
và hỏi rằng: "Larry này, ai là khách mời thú vị nhất, ai là khách mời
chán nhất trong chương trình Larry King Live vậy?" Trong chương này tôi
sẽ trả lời bạn câu hỏi đó. Và có thể các bạn cũng thấy nhiều điều để học
cách nói chuyện hay hơn
NHỮNG YẾU TỐ NÀO TẠO NÊN MỘT NGƯỜI KHÁCH THÚ VỊ?
Tôi
đánh giá sự cuốn hút và thú vị của một người khách theo bốn tiêu chuẩn.
Dựa vào những tiêu chuẩn này và cộng thêm yếu tố thời sự mà chúng tôi
quyết định nên mời ai tham gia chương trình. Nếu vị khách mời nào có đầy
đủ cả bốn yếu tố sau đây thì thật tuyệt vời:
1. Lòng đam mê nghề nghiệp cháy bỏng.
2. Có khả năng nói về mình một cách thật lôi cuốn thậm chí còn làm người khác cảm thấy tò mò và muốn biết nhiều hơn nữa.
3. Sôi nổi kể chuyện và sôi nổi tranh luận.
4. Có óc hài hước.
Một
người dẫn chương trình thành công không đồng nghĩa với việc phải nói
nhiều về mình! Chương trình Larry King Live không phải dành riêng cho
tôi, vì thế, nếu cựu tổng thống Bill Clinton khi tham gia chương trình
này hỏi chuyện về tôi trong một giờ đồng hồ thì rắc rối to! Dĩ nhiên tôi
sẽ cảm thấy sung sướng, nhưng các sếp của tôi thì sẽ nhăn mặt. Vì vậy
trong những chương trình của tôi, tôi luôn muốn các vị khách mời của
mình nói thật nhiều, thật nhiều về chính họ. Và nếu họ có một chút duyên
ăn nói nữa thì quả thật tuyệt vời biết bao nhiêu!
Sôi
nổi kể chuyện và sôi nổi tranh luận – yếu tố này sẽ làm không khí nóng
hẳn lên. Nếu bạn nói về việc cái xe ủi tuyết của địa phương bỗng dưng
chết máy ngay trước cửa nhà bạn, rồi bạn đã phải đấu khẩu với các nhà
chức trách như thế nào…, có thể bạn sẽ là người khách sinh động nhất.
Nếu kể về việc bạn đã "tức điên lên" như thế nào khi người nhân viên ở
ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn
bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc
trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc.
NHỮNG VỊ KHÁCH MỜI THÚ VỊ NHẤT CỦA TÔI
Người
đầu tiên tôi muốn nói đến là ca sĩ Frank Sinatra. Các bạn còn nhớ anh
chàng ca sĩ hát ca khúc "Remember" mà tôi từng kể ở chương 4 không? Anh
ta là vị khách mời có đầy đủ cả bốn yếu tố trên. Một con người tài năng
hết lòng đam mê nghề nghiệp. Một cá tính hài hước luôn sôi nổi kể
chuyện, nhất là khi nói về thời niên thiếu của anh ở Hoboken, New Jesey.
Thật
ra Sinatra không hứng thú lắm với các phương tiện truyền thông đại
chúng, và nhất là lại không thích được các phóng viên săn tin phỏng vấn
này nọ. Nhưng trong chương trình trò chuyện này thì anh cảm thấy rất tự
nhiên và thoải mái. Và thế là chàng ca sĩ đã trò chuyện hết sức cởi mở
như chính con người thật của mình. Anh sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của
tôi về cuộc sống, về công việc ca hát một cách chân thật, không chút
gượng gạo hay sáo rỗng. Nhiều lời đồn đại rằng Sinatra là một người hay
cáu giận nhưng tôi lại thấy anh ta nói chuyện rất khôi hài.
Sinatra
kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasen’s (ở Hollywood) thì thấy
Don Rickles. Don tới bàn của Sinatra để nhờ một việc. Chả là anh chàng
vừa mới cưới vợ cách đây ít ngày, và bây giờ thì đang ăn tối với những
người anh em bên vợ.
- "Cậu có thể qua chào người thân của tôi một tiếng được không hả Sinatra?"
Sinatra nói, "Không, dĩ nhiên là không rồi. Dắt họ qua đây đi".
Nhưng
rồi Don cố thuyết phục. Don nói rằng sự có mặt của Sinatra có thể làm
cho những người anh em bên vợ "nể nang" anh ta hơn. Nghe thế Sinatra mới
chịu đồng ý.
Don về chỗ hí hửng chờ đợi, thản nhiên như không có chuyện gì. Lát sau Sinatra có vẻ như tình cờ bước lại gần bàn của Don. Rồi vỗ vai Don nói rằng: "Ồ, Don đấy à? Gặp cậu ở đây tớ mừng quá!"
Don nói nhỏ với Sinatra: "Vỗ mạnh hơn cho tình cảm vào, Sinatra. Vì tớ mà!"
Khi
kể câu chuyện này Sinatra đã làm cho khán thính giả cười vỡ bụng. Sự
khôi hài là một trong bốn yếu tố quan trọng để anh thu hút khán giả và
cả tôi nữa.
Và đây là những khách mời khác cũng rất tuyệt vời trong chương trình của tôi:
Harry Truman
Với
Harry Truman thì những gì bạn thấy ở anh ấy cũng chính là con người
thật của anh. Là một trong những ngôi sao nổi tiếng đam mê công việc của
mình, Truman còn rất quan tâm đến những sự kiện đang diễn ra lẫn những
chuyện trong lịch sử. Truman nói thứ tiếng Anh thẳng thắn và dễ hiểu.
Anh rất hăng hái mỗi khi nói về lĩnh vực truyền thông hay đảng Cộng hòa.
Được nói chuyện với một con người từng trải và có kiến thức rộng như
Harry Truman thật thích thú!
Ted Williams
Ông
không chỉ là một người mạnh mẽ, sôi nổi mà tôi từng thấy mà còn là một
trong những vị khách mời thú vị nhất. Ted cũng có những đức tính như
Truman: thẳng thắn, sôi nổi và quyết đoán.
Một
trong những điều khiến Ted trở thành người trò chuyện hấp dẫn nhất là
vì bản tính ông rất ghét phương tiện truyền thông đại chúng. Khán giả
của tôi nhận xét rằng thường thì những vị nào ghét giới báo chí truyền
hình lại là những khách mời thú vị.
Kể
từ lúc trở thành cầu thủ bóng chày đạt thành tích cao nhất trong vòng
nửa thập niên qua, Ted Williams không bao giờ nhờ các phương tiện truyền
thông tâng bốc mình, thậm chí từng ví các ký giả là "những kỵ sĩ bóng
đêm trên bàn phím". Quan điểm về chính trị của Ted giống như nhiều người
khác, trong đó có tôi. Tôi thích ông ở khía cạnh một vị khách mời và
quý trọng ông ở cương vị một con người thành đạt.
Richard Nixon
Về
yếu tố thứ tư – có một óc khôi hài – thì Nixon không có. Dẫu ông vẫn
luôn cố gắng pha trò khi nói chuyện nhưng không thành công như người
khác. Chắc do ông không có năng khiếu. Song xét về yếu tố thứ ba thì ông
quả là một người nổi bật. Tôi luôn thích mời ông trở lại chương trình
của tôi.
Có
thể ông là vị khách tuyệt nhất tôi từng tiếp xúc nếu xét về khả năng
phân tích. Dường như ông có thể phân tích được bất cứ vấn đề nào. Nếu
tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác.
Bạn
hỏi Nixon về sự kiện Nam-Bắc Triều Tiên định hợp nhất , hay thắc mắc về
tình hình Trung Đông, hoặc một sự kiện nào đó trên thế giới, ông luôn
giải thích được một cách rõ ràng và logic nhất. Nixon còn có một tính
cách thứ năm mà tôi chưa đề cập. Đó là phẩm chất quan tâm sâu sắc đến
nhiều lĩnh vực, nhiều vấn đề khác nhau bằng một niềm say mê đáng nể. Ông
có thể nói huyên thuyên không ngớt từ việc kinh doanh đến những bài hát
đang được yêu thích hay về bóng chày. Thể thao là một trong những niềm
đam mê lớn nhất của Nixon. Đáng mến là khi đi xem bóng chày, ông luôn
ngồi ở hàng ghế bình thường chứ không hiện diện ở những chỗ VIP, và chưa
bao giờ người ta thấy ông bỏ về nửa chừng.
Trò chuyện với Richard Nixon, bạn khỏi lo rằng không có đề tài nói hay đến lúc chẳng biết nói gì.
Adlai Stevenson
Tôi
phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới
thời tổng thống Kennedy. Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc.
Stevenson
có một giọng nói nghe cứng cỏi và một đôi mắt linh lợi. Tuy hai lần
tranh cử tổng thống thất bại nhưng đã góp phần thúc giục mối quan tâm
của thanh niên Mỹ đối với những phong trào tình nguyện vì lợi ích cộng
đồng. Những phút đầu mở màn chương trình, tôi có nói rằng: "Thưa ông,
những điều này lẽ ra không nên nói trên làn sóng. Nhưng thật sự tôi đã
bỏ phiếu cho ông. Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà
tôi luôn ngưỡng mộ". Đôi mắt xanh của Stevenson nhấp nháy. Những vết
nhăn trên trán động đậy, đây là thói quen của ông khi có cảm xúc mạnh.
Ông nói: "Chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng ngay lúc này tôi có thể nói
rằng anh là một người có cá tính đặc biệt".
Stevenson
là một khách mời rất đặc biệt với sự thông minh sâu sắc và khéo léo
giao tiếp. Ông có thể bày tỏ cảm xúc và lập trường của mình mạnh mẽ hơn
bất cứ ai trong thời bấy giờ. Điều này là lý do khiến Stevenson có tiếng
là "nhà tri thức". Tuy nhiên cũng có những trường hợp, sự thông minh
trên mức một người Mỹ bình thường ấy, thay vì giúp ích thì lại làm hại
ông!
Nhưng
trong chương trình của tôi, điều này làm cho Stevenson trở nên rất
tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ, hay tranh luận nảy lửa và
mất bình tĩnh. Ông không làm nghiêm trọng hóa những vấn đề vốn đã phức
tạp. Những nhà lãnh đạo, những nhân vật quyền lực trên thương trường hay
trong lĩnh vực giải trí… thường có một điểm chung là không thích nghiêm
trọng hóa vấn đề, dù nó có rắc rối hay không. Họ hay nhìn những việc
khó khăn nghiêm trọng một cách nhẹ nhàng hơn. Đây là một đức tính không
phải là không cần thiết.
Robert Kennedy
Vị
khách mời có óc khôi hài này đã lôi cuốn được tất cả mọi người. Đối với
tôi và các khán giả của chương trình, Robert thật sự đã ghi điểm. Ông
không bao giờ ngại cười lẫn không ngại lấy bản thân mình ra để chọc cười
thiên hạ. Tôi đánh giá Robert là một trong những vị khách vui nhất. Một
người có nụ cười hay nhất mà tôi từng gặp.
Mario Cuomo
Là
một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước
hay không. Năm 1984, tôi đến Hội nghị của đảng Dân chủ ở San Francisco
sau khi Cuomo đã trình bày xong những quan điểm chính của ông. Không khí
hội nghị rất sôi động. Tình cờ tôi đứng cạnh một đại biểu thuộc phái
đoàn Oklahoma, và vô tình nghe ông nói rằng: "Tôi không biết người đàn
ông đó, nhưng hôm nay ông ấy đã nhắc cho tôi nhớ vì sao tôi là một đảng
viên Đảng Dân chủ". Thế cũng đủ chứng tỏ bài diễn văn của Cuomo có hiệu
quả như thế nào. Khi ngồi trên ghế khách mời trong chương trình của tôi,
Cuomo cũng khiến người ta phải thán phục như thế.
Billy Graham
Tháng
4-1994 Billy lên chương trình Larry King Live sau một chuyến công du
đến Triều Tiên và mang về cho tổng thống Clinton thông tin về tình hình
Bắc Triều Tiên sau khi chủ tịch Kim Il Sung mất. Anh là người khách luôn
cung cấp cho chúng tôi những tin tức nóng bỏng và hấp dẫn, với những
lời bình luận, nhận xét xác đáng nhất. Chính vì vậy mà anh được mời lên
chương trình rất nhiều lần.
Danny Kaye
Vâng.
Chính là Danny Kaye! Vị khách mời này và chương trình nói về anh đã làm
cho rất nhiều người phải bất ngờ. Danny là cậu bé từng cùng tôi chơi
bóng lúc còn thơ ấu ở Brooklyn. Lớn lên anh là một ca sĩ rất được công
chúng hâm mộ và yêu mến.
Một
lần Danny Kaye tham dự chương trình của tôi phát qua làn sóng radio. Có
một người phụ nữ từ Toledo gọi điện đến và nói rằng: "Trong đời tôi
chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ có dịp được nói chuyện với anh. Tôi không
có câu hỏi nào dành cho anh cả. Tôi chỉ muốn nói cho anh biết điều này:
Con trai tôi đã rất mến mộ anh. Nó muốn trở thành một người giống như
anh. Nó từng bắt chước anh từ lời ăn tiếng nói cho đến sở thích. Nó tìm
hiểu tất cả những việc xung quanh anh…"
Câu
chuyện của người phụ nữ khiến không khí trầm lại. "Con trai tôi là lính
hải quân đã hy sinh ngoài chiến trận khi mới 19 tuổi. Người ta đã trao
lại cho tôi tấm ảnh duy nhất họ tìm thấy trong người nó. Đó là tấm ảnh
của anh. Tấm ảnh mà nó luôn luôn giữ gìn cẩn thận bên người. Tôi đã đóng
khung tấm ảnh này với bức hình của nó. Suốt ba mươi năm nay tôi đã lau
chùi hai bức ảnh. Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này".
Danny
đã khóc ngay trong phòng thu thanh. Tôi cũng khóc và ở đầu dây bên kia
người phụ nữ dường như cũng khóc. Rồi Danny hỏi: "Thưa chị, con trai của
chị thích nhất bài hát nào?" – Người mẹ trả lời: "Ca khúc Dena".
Danny
Kaye đã hát một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của anh cho người mẹ
ấy nghe. Một bài hát không đi kèm nền nhạc. Chỉ có giọng người ca sĩ
thổn thức qua làn nước mắt.
Trong
suốt cuộc đời làm phát thanh viên của mình, đó là những giây phút mà
tôi ghi nhớ nhất. Giây phút của tình người! Danny đã tạo ra khoảnh khắc
thiêng liêng ấy không phải từ sự cởi mở, hay từ những lời nói hay ho thú
vị mà từ một tấm lòng biết chia sẻ và đồng cảm. Và anh không giấu cảm
xúc chân thật của mình.
NHỮNG KHÁCH MỜI CHÁN NHẤT CỦA TÔI
Đôi
khi những người tôi hy vọng sẽ mang đến những câu chuyện thú vị lại làm
tôi thất vọng nhiều nhất. Dù không ngồi vào ghế khách mời trong chương
trình của tôi, bạn cũng nên rút kinh nghiệm từ họ.
Anita
Bryant hoàn toàn có thể lôi cuốn người khác nếu cô ấy hào hứng nói về
công việc của mình hơn. Nhưng tất cả những gì cô ấy muốn nói chỉ là quan
điểm về tôn giáo. Khi hỏi cô về những đề tài khác thì tôi chỉ nhận được
vài từ trả lời cho có lệ. Tôi phải làm gì? Một danh sách dày đặc câu
hỏi đành xếp xó.
Bob
Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự. Ở Hope, nỗi ám ảnh
không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi
hết sức gượng gạo.
Bình
thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope
trở nên luống cuống lập cập. Anh ấy nói năng không chút tự nhiên. Câu
hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc.
Mặc dù tôi cố dẫn dắt câu chuyện đến những đề tài gần gũi nhất mà bất cứ
ai cũng có thể hào hứng nói, chỉ có Hope nhà ta thì không. Tôi chỉ còn
biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc.
Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum.
Anh
ấy đến chương trình của tôi vào một buổi tối, rồi làm cho tôi đêm đó cứ
trằn trọc mãi. Mitchum ngoài đời là một người như thế sao? Trên sân
khấu, anh là người hùng John Wayne trừ gian diệt bạo, dũng mãnh và sắc
sảo. Một đấng mày râu nói câu nào là khiến các bà các cô chết mê chết
mệt câu ấy. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là vai diễn trên sân khấu…
Tôi
chưa bao giờ phỏng vấn John Wayne, nhưng Mitchum thì tôi được nói
chuyện rồi. Không biết lúc đó anh ấy có điều gì bực bội hay phiền muộn,
không hiểu anh ấy có thích chương trình này hay không? Anh ta đã ăn tối
hay chưa? Tóm lại là tôi không thể đoán được lý do là gì mà sự thể lại
ra thế này:
- "Mitchum này, anh nhận xét gì về những bộ phim do John Huston làm đạo diễn?"
- "Ông ấy làm việc ổn."
- "À, theo anh thì lối diễn của John Huston và John Smith khác nhau như thế nào?"
- "Không khác mấy."
Tiếp theo đó là những câu trả lời chỉ với một từ. Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: "Có." "Không." và "Chưa."
Sau cùng tôi hỏi Mitchum về Robert De Niro, một trong những nam diễn viên nổi tiếng lúc bấy giờ.
- "Tôi không biết ông ta."
Thật
không còn lời nào để nói! Tôi hoàn toàn bị sốc và tràn trề thất vọng!
Thất vọng cho khán giả của tôi, những người đã xem Mitchum là thần
tượng. Và thất vọng cho chính bản thân tôi. Tôi còn nhớ những buổi chiều
cũng Herbie Cohen và Davey Fried đến rạp Benson (Brooklyn) xem Mitchum
diễn. Chúng tôi đã từng bảo nhau rằng : "Anh ấy diễn xuất hay quá! Giá
mà chúng mình cũng giỏi như anh ấy." Giờ khám phá ra thần tượng của mình
là người vô hồn vô cảm như thế, ngay tôi đây cũng cần đến một viên
thuốc an thần, đừng nói gì đến khán giả.
"Vai
diễn" thật của Mitchum ngoài đời mang đến cho chúng ta một bài học:
Đừng bao giờ hỏi chuyện một người không thích nói. Họ sẽ không nói! Và
ta sẽ phải "độc tấu" với những câu hỏi không có câu trả lời đúng nghĩa.
Lời khuyên tốt nhất là: tìm một người khác để trò chuyện
CHƯƠNG VIII. NHỮNG TÌNH HUỐNG KHÓ XỬ VÀ CÁCH CHẾ NGỰ CHÚNG
• Chế ngự nỗi ám ảnh
• Những tình huống khó xử nhất của tôi
CHẾ NGỰ NỖI ÁM ẢNH
George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười:
Burns và Jack Benny chơi thân với nhau từ bé. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng "sập bẫy" của Burn.
Dịp
nọ, hai anh chàng đều được Jeanette MacDonald mời dự một bữa tiệc vào
tối Chủ Nhật. (Bạn có biết Jeanette MacDonald? Cô ca sĩ nổi tiếng này
cùng Nelson Eddy lập thành đôi song ca được mến mộ nhất nước Mỹ trong
thập niên 1930-1940). Trước ngày đó, Burns hỏi Benny:
- "Benny này, Jeanette có nói với cậu về bữa tiệc tối Chủ Nhật không?"
- "Ồ, dĩ nhiên là có rồi. Tớ bao giờ lại chả được mời."
- "Biết chứ sau không! Tớ đến đó nhiều lần rồi mà."
Burns làm ra vẻ nghiêm trọng; "Nhớ đừng cười nghe chưa!"
Benny không hiểu gì cả: "Cười cái gì chứ? Tại sao tớ phải cười?"
Burns không giải thích gì thêm, chỉ nhấn mạnh hai tiếng: "Đừng cười."
Sáng
sớm Chủ Nhật, Burns gọi điện cho Benny: "Tối nay tớ sẽ sang chở cậu."
Và không quên nhắc Benny một lần nữa: "Nhớ nghe chưa – Đừng cười."
Chuyện
gì phải đến đã đến. Ngay khi Jeanette MacDonald đứng lên hát ca khúc
đầu tiên thì bỗng nhiên người ta nghe thấy tiếng cười khằng khặc của
Benny. Vì sao Benny cười? chỉ vì trước đó cậu ta nhìn thấy nụ cười mỉm
đầy tinh quái của Burns. Thế là "Rầm!", Benny "sụp bẫy" ngay tức khắc.
Tôi
kể lại câu chuyện này không phải chỉ để bạn cười giống Benny. Sâu xa
hơn, chúng ta sẽ thấy những nỗi ám ảnh có tác hại to lớn thế nào. Khi
quá khắc sâu, lo lắng về một điều gì đó nghĩa là ta đang mang một nỗi ám
ảnh. Nếu không bình tĩnh, tự chủ được thì nó sẽ khiến ta làm những việc
ngớ ngẩn và tai hại vô cùng. Benny không kiềm chế được và đã phá lên
cười vì cậu ta bị hai tiếng "Đừng cười" của Burns ám ảnh. Nụ cười mỉm
của Burns như một giọt nước làm tràn ly vậy.
Tập
trung bình tĩnh để tự chủ được mình, tôi tin bạn sẽ không bị bất cứ nỗi
ám ảnh nào chi phối, nhất là không "sụp bẫy" như anh chàng Benny tội
nghiệp.
NHỮNG TÌNH HUỐNG KHÓ XỬ NHẤT CỦA TÔI
Đôi
khi ta phải đương đầu với những tình huống khó xử không phải do ta gây
ra. Như câu chuyện về buổi tường thuật trực tiếp trận cầu giữa hai đội
bóng Dolphins và Bills là một thí dụ.
Sân vận động Buffalo, Miami, cuối thập niên 1960.
"Đài
phát thanh Miami Dolphins xin kính chào quý vị thính giả! Mời các bạn
theo dõi trận bóng giữa hai đội Dolphins và Bills, được chúng tôi tường
thuật trực tiếp tại sân Buffalo. Các cầu thủ hai đội sẽ…" Ngay lúc đó
thì trận bão tuyết diễn ra. Một cơn gió mạnh với tốc độ khủng khiếp quét
qua chỗ chúng tôi đang đứng, rồi thổi bay đi tất cả giấy tờ, từ bảng
danh sách các cầu thủ cho đến những tờ thống kê… Tôi và Joe Croghan
không kịp hoàn hồn, chỉ còn biết nhìn mớ giấy tờ bay loạn xạ rồi mất
hút…
Trong
cơn bão tuyết, các cầu thủ hai đội vẫn hăm hở ra sân. Cú phát bóng đầu
tiên bắt đầu trận đấu và cũng bắt đầu một tình huống dở khóc dở cười cho
tôi và Joe. Chúng tôi không thể biết được cầu thủ nào là cầu thủ nào.
Đâu là đội Bills? Đâu là đội Dolphins? Chữ số trên áo của họ thì hoàn
toàn mù tịt. Thậm chí vạch 16 mét 50 chúng tôi cũng không thấy. Tất cả
đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một
nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn. Ồ, đúng rồi, quả bóng!
Làm
gì bây giờ? Cuối cùng, chúng tôi quyết định bất cứ giá nào cũng phải
tường thuật trận bóng! Không thể để cho các thính giả Miami thất vọng.
Sau vài trình bày về tình hình thời tiết quá xấu, chúng tôi bắt đầu bài
tường thuật của mình, đơn giản là "chộp" được cái gì thì nói cái đó:
"Một
cầu thủ đang dẫn bóng… Hình như anh muốn chuyền cho đồng đội… Không kịp
rồi, một cầu thủ khác đã băng lên giành được bóng… Anh ấy di chuyển rất
nhanh… qua mặt được một người, hai người… Lách bóng rất khéo… Vâng,
thưa các bạn, một pha tranh bóng quyết liệt đang diễn ra… Anh ấy bị ngã.
Không, anh ấy đã đúng dậy được… Chúng tôi không biết anh ấy là ai…"
Giá
mà còn tờ sơ đồ trận bóng, ít ra chúng tôi có thể biết vị trí của cầu
thủ hai đội trên sân. Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình
luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này…
Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị "cuốn theo chiều gió". Thang máy lại ngừng hoạt
động, nên không thể nhờ sự trợ giúp của những người bên dưới. Chúng tôi
chỉ còn biết kêu trời, không biết những người nghe đài hôm ấy có kêu
trời hay không…
Joe
và tôi thay phiên nhau tường thuật "trực tiếp" trận bóng theo cách đó
cho đến hết hiệp một. Thời tiết không khá lên nhưng thang máy đã hoạt
động lại. Sang đầu hiệp hai, chúng tôi được "cứu hộ" với một tờ sơ đồ
trận đấu. Tuy vẫn không thể nhìn thấy rõ hơn, nhưng nhờ nó ít ra có thể
đoán được tên cầu thủ.
Cơn
bão tuyết không phải do chúng tôi gây ra. Tuy không điều khiển được nó
nhưng chúng tôi đã bình tĩnh chiến đấu với nó. Chúng tôi đã không hoảng
loạn hay bị động. Kết quả là: Bài tường thuật trực tiếp "kỳ quái nhất"
được mọi người thông cảm và tán thưởng nhiệt liệt.
Lần
nọ trên radio, tôi hỏi một khách mời rằng: "Ông có mấy con rồi?". Vị
khách té cái rầm ngay giữa phòng thu, bởi ông là một linh mục Catholic.
Sau khi bình tĩnh lại, ông nhắc tôi rằng linh mục thì sống độc thân và
không cưới vợ.
Sao
tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề
nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu
như thế. Nhưng dù sao đi nữa thì tình huống này cũng thật buồn cười. Từ
đó tôi luôn cân nhắc khi đặt câu hỏi, không phải lúc nào cũng nói theo
thói quen được.
Làm
MC trong dịp lễ ngoài trời kỷ niệm ngày Quốc Khánh 4/7 ở Miami là một
sự kiện đáng nhớ khác. Buổi lễ choáng ngợp một rừng hoa và một rừng cờ.
Chương trình hoành tráng với những ca khúc bất hủ và sau cùng sẽ là bài
diễn văn của Nghị sĩ Claude Pepper. Trước một đại lễ như vậy, các nhà tổ
chức đã đặt cùng lúc hai sân khấu, đẩy chúng lại kề nhau nhưng vẫn còn
dư ra một khoảng nhỏ. Khi vừa bước lên sân khấu, chân phải của tôi đặt
ngay vào cái khoảng nhỏ đó. Thế là tôi lọt xuống luôn. Khán giả thấy tôi
đột nhiên biến mất. Nhưng ngay sau đó, họ lại nghe vài lời tự giới
thiệu của tôi. Rất may cái micro không mất nên tôi vẫn có thể nói vài
lời giới thiệu. Đến câu cuối cùng thì đám đông vỡ lẽ cười phá lên: "Tôi
đã bị rớt xuống dưới sàn sân khấu, quý vị đừng lo, không hề hấn chi cả."
Một
ngày nọ anh bạn Miami của tôi, Jim Bishop, đến chương trình Larry King
Live với tư cách là một khách mời. Jim là một nhà báo, nhà văn rất được
công chúng mến mộ. Anh có văn phong thẳng thắn và sâu sắc. Một con người
nghiêm túc chưa từng say rượu trong suốt 25 năm qua.
Nhưng
vào buổi tối đến chương trình của tôi thì Jim lại xỉn quắc cần câu. Lần
đầu tiên và lần duy nhất trong đời, tôi thấy Jim ngồi lên ghế bành còn
té lên té xuống. Có thể anh chàng đã căng thẳng về buổi trò chuyện này
nên uống vài ly rượu lấy nhuệ khí đây mà.
"Cậu lên chương trình được không Jim?" – "Không sao, vẫn chạy tốt!"
Sự
căng thẳng của cậu ta đã chuyển sang cho tôi. Trời ạ, "văn phong thẳng
thắn" kết hợp với vài ly rượu thì điều gì sẽ xảy ra đây? Người say thì
nào có điều khiển được lời nói của mình… Tôi lo chương trình sẽ bị thất
bại. Hay khủng khiếp hơn là sẽ bị thu hồi giấy phép rồi dẹp luôn. Tôi sẽ
ra sao? Ra ga kiếm một vé tàu quay trở lại Brooklyn chớ còn phải hỏi!
Nghĩ
đến điều này tôi trở nên dứt khoát và mạnh mẽ hẳn. Không thể để Jim lên
chương trình được, phải bảo vệ cả hai chúng tôi. Tôi ra hiệu cho nhân
viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro
trên bàn: "Mở tín hiệu."
Tín hiệu được mở: "ON THE AIR" ("Đang phát thanh")
Jim
trông thấy tín hiệu. Tôi lập tức đứng dậy, chìa tay phải ra và nói:
"Cám ơn Jim. Một giờ qua trò chuyện với anh thật thú vị! Anh thật tuyệt
vời, như thường lệ". Jim hơi lúng túng có vẻ không hiểu, anh ấy cám ơn
lại tôi rồi ra về. Sau đó chúng tôi lấp vào chương trình với những cuộc
điện thoại từ các thính giả.
Tình
huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu
chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.
Lúc
đó, tôi là người duy nhất đang có mặt trong đài. Suốt đêm hôm qua tôi
đã làm việc liên tục. Trước giờ giao thừa, tôi làm người thông ngôn chúc
mừng năm mới trên các đường phố. Đến giờ giao thừa thì chạy ào đến bữa
tiệc tiễn đưa năm 1958 và đón chào năm 1959. Nhưng tôi không dám uống
một cốc rượu nào, vì ngay sau đó phải chuẩn bị cho chương trình của tôi
từ 6 giờ đến 9 giờ sáng. Mọi việc đã thành công tốt đẹp. Chỉ còn một
việc nữa…
Chín
giờ sáng, chương trình "Don McNeil’s Breakfast Club" đang được phát
thanh bắt từ làn sóng của đài ABC. Nhiệm vụ của tôi là chờ đến 9:30, tôi
sẽ gạt cần điều khiển tắt sóng đài ABC, rồi nói vào micro: "Đây là đài
phát thanh WKAT-Miami, Miami Beach. Chương trình "Don McNeill’s
Breakfast Club" bắt sóng từ Chicago sẽ nghỉ giải lao trong 5 phút. Trong
khi chờ đợi, mời các bạn nghe một vài bản nhạc."
9
giờ 10 phút, tôi buồn ngủ díu cả mắt. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai
bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: "Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh
táo!". Còn bây giờ thì: "Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục!" Tôi cứ gật gù ngó
đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa. Nếu có một điều ước,
tôi chỉ ước gì được nằm thẳng cẳng xuống một cái giường và ngủ.
Cuối
cùng cũng nghe thấy giọng nói của phát thanh viên đài ABC trong điệu
nhạc tèng teng quen thuộc: "Và bây giờ là 5 phút giải lao của Chương
trình "Don McNeill’s Breakfast Club". Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến
rồi, 9 giờ 30. Tôi với tay gạt cái cần tắt sóng đài ABC, đưa micro vào
kề miệng… Và ngủ.
Buổi
sáng đầu năm mới ấy, các thính giả của đài WKAT vào đã được thưởng thức
một âm thanh khủng khiếp. Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được:
Tiếng ngáy của tôi. Chương trình "Don McNeill’s Breakfast Club" sau 5
phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng.
Thế là âm thanh "êm dịu" do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Không có
âm nhạc, không có giọng nói của phát thanh viên, không có những tiếng
"bit", chỉ có "nó" được quyền truyền qua làn sóng.
Người
ta bắt đầu gọi điện lên đài, nhưng họ không nhận được một câu trả lời
nào cả. Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người
đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro. Rồi tiếp sau đó là một
loạt những âm thanh hỗn loạn. Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp
cứu…
Các
thính giả tội nghiệp của tôi lại nghe những tiếng kêu la, tiếng kính vỡ
loảng xoảng, lại tiếp tục thắc mắc. Những người lính cứu hỏa và nhân
viên cấp cứu lay tôi dậy: "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh có sao
không?!"
Tôi thức dậy, dụi mắt và ngó xung quanh… Ba giây sau, tôi nhảy chồm lên, nói lắp bắp: "C… á… i…gì… th… ế… n… à… y…?".
Buổi
sáng hôm sau, "sếp" Colonel Frank Katzentine gọi tôi lên văn phòng ông
ấy và cho tôi một trận "bão lửa". Sau khi cơn giận dịu đi phần nào, ông
nói: "Tôi thích anh. Anh có tài. Nhưng cái vụ này thì… Anh có lời nào
muốn nói không?"
Tôi nói: ":Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel?"
- "Không. Làm gì?"
- "Tôi kiểm tra xem đội cứu hỏa và đội cấp cứu Miami phản ứng nhanh ra sao trước một tình huống khẩn cấp."
Colonel cho tôi làm việc trở lại – nhưng tôi phải trả tiền những tấm kính vỡ.
Những
người hùng biện hay nhất, những nhà đàm phán giỏi nhất, những con người
tuyệt vời nhất, tất cả đều có lúc mắc lỗi lầm. Chẳng phải trong bóng
chày, chúng ta có một bảng danh sách phân loại các lỗi đó sao? Vì thế,
khi lỡ phạm sai lầm bạn hãy bình tĩnh nhận trách nhiệm và khéo léo xử lý
nó. Bối rối hay lo sợ chẳng giúp bạn giải quyết được gì. Tôi nghĩ câu
tục ngữ này sẽ truyền sức mạnh cho bạn. "Người nào không hề mắc một lỗi
nhỏ cũng chẳng thể tạo ra một thành tích vĩ đại."
CHƯƠNG IX. TÔI PHẢI LÀM GÌ?
NÓI TRƯỚC CÔNG CHÚNG NHƯ THẾ NÀO?
• Bí quyết của tôi
• Sự chuẩn bị
• Những cuộc điện thoại
• Hài hước như thế nào?
Tôi
đã nhiều lần nói trước khán giả của đủ mọi tầng lớp. Một số người hỏi
tôi rằng có thuật thần bí nào mà có thể cuốn hút khán giả như vậy. Xin
thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ.
Trước
hết là sự bình tĩnh. Nếu chúng ta bị "khớp" trước đám đông, nếu chúng
ta e dè và lúng túng thì không thể làm nên trò trống gì được. Hãy xem
như đây là dịp để chia sẻ suy nghĩ cảm xúc của mình với mọi người. Thật
ra nói trước công chúng rất thú vị, vì ta hoàn toàn được làm chủ câu
chuyện. Hoàn toàn ở thế chủ động và không thể né tránh được. Bạn không
thể "rút lui lịch sự" bằng cách xin lỗi phải vào nhà tắm trong giây lát.
Để
tránh việc này, ta chỉ nên nói về những điều mà ta biết rõ. Nghe có vẻ
đơn giản, nhưng có rất nhiều người sai lầm khi nói về những đề tài mà họ
không hoàn toàn thấu đáo. Giả sử là khán giả của họ, bạn sẽ nghĩ gì?
1. Chán! Vì những điều được nghe ai ai cũng biết.
2. Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu.
Do
vậy hãy nói về chủ đề mà bạn đã nghiên cứu kỹ lưỡng, hoặc nói về những
việc bạn đã từng trải qua. Một bài nói sâu sắc, mới mẻ không bao giờ gây
chán.
BÀI NÓI ĐẦU TIÊN CỦA TÔI
Năm
ấy tôi tròn mười ba tuổi, theo phong tục của người Do Thái thì tôi đã
đến tuổi làm lễ Bar Mitzvah, buổi lễ chứng minh một chàng trai trẻ sắp
sửa vào đời.
Điều
quan trọng nhất trong buổi lễ là tôi phải nói một bài diễn văn trước
đông đủ các khách mời – những người bà con họ hàng thân thuộc. Tôi chưa
từng nói trong dịp nào long trọng như vậy, "khán giả" của tôi vốn chỉ là
những đứa bạn choai choai trong lớp. Còn ở đây đều là người lớn cả. Và
tôi không biết nên chọn đề tài nào để nói…
Cuối
cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi. Bởi nói
về cha tôi sẽ có vô số chuyện để kể. Cha là người mà tôi gần gũi nhất.
Ông luôn muốn dành nhiều thời gian cho tôi, dẫu phải làm việc sáu ngày
một tuần trông coi quán Eddie.
Tôi
kể cho mọi người nghe những lần đi chơi với cha. Thích nhất là được nắm
tay cha tung tăng xuống đại lộ Howard, rồi đến công viên Saratoga. Cha
sẽ níu tay tôi lại, mua cho tôi những que kem đang bốc khói và không
quên dặn tôi rằng: "Về nhà con đừng nói với mẹ nhé! Mẹ sẽ rầy ăn kem như
thế thì làm hỏng bữa tối đấy". Những que kem bốc khói và công viên
Saratoga thật tuyệt vời. Nhưng chúng không hấp dẫn bằng những câu chuyện
của cha. Cha kể cho tôi nghe về những binh sĩ liên bang thời nội chiến
với Joe DiMaggio, về tang lễ của Lou Gehrig năm 1941. Rồi những câu
chuyện thời niên thiếu đầy sóng gió của cha lúc còn ở Nag… Bao giờ cuộc
trò chuyện của hai cha con tôi cũng kết thúc bằng câu hỏi: "Larry, hôm
nay con học hành thế nào?"
Câu
chuyện ấy giờ đây đã trở thành kỷ niệm. Cha đã mất ba năm về trước. Tôi
hãnh diện khi khoe với mọi người rằng tôi có một người cha tuyệt vời
như thế. Tôi đã nói những lời chân thật từ trái tim mình, không gò bó,
không gượng gạo. Một dòng ký ức về người cha thân yêu như dòng thác trào
về. Tôi đã chọn đúng đề tài để nói.
Sau
buổi lễ, tôi được mọi người khen ngợi. Cũng từ đó tôi phát hiện ra nỗi
đam mê được nói của mình và quyết định đi theo con đường này.
SỰ CHUẨN BỊ
Hãy
viết ra giấy bài nói, chi tiết từng từ một hay sơ lược tùy vào thói
quen của bạn, nhưng phải rõ ràng và đủ ý. Cái chính là nó sẽ giúp bạn
nói một cách tự tin và hiệu quả. Tiếp theo, tưởng tượng rằng bạn đang
đứng trước khán giả và bắt đầu nói. Luyện tập bài nói nhiều lần cho tới
lúc bạn có thể nhìn khán giả mà thao thao bất tuyệt. Đừng bao giờ quá
phụ thuộc vào tờ giấy đến mức không ngoái nhìn khán giả. Hãy nhớ rằng
người ta đến đó để nghe bạn nói, không phải để nghe bạn đọc.
Bài
nói của bạn "ngốn" bao nhiêu thời gian? Chỗ nào cần lên giọng? Chỗ nào
cần xuống giọng? Lúc bắt đầu có cuốn hút và khi kết thúc có khái quát
lại vấn đề không? Sơ sài hay sâu sắc? Bạn đã thật sự cảm thấy tự nhiên
và thoải mái khi nói hay chưa? Nếu cần hãy tập nói trước với người thân
của bạn và nhờ họ góp ý. Sự chuẩn bị chu đáo này chắc chắn giúp bạn
thành công.
NHỮNG CUỘC ĐIỆN THOẠI
Tôi
thích nói đến nỗi ở đâu cần là tôi đều có mặt, không kèm theo bất cứ
một đòi hỏi nào. Tôi không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc. Bạn không có
tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí. Chỉ cần cho tôi biết ở đâu và khi nào. Tôi
sẽ có mặt ở đó.
Một
ngày nọ ở đài phát thanh, người quản lý câu lạc bộ Miami Shores Rotary
gọi điện cho tôi. Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu
lạc bộ vào tháng sáu. Bây giờ mới tháng giêng! Tôi đồng ý. Sau khi cho
tôi biết giờ nào, ngày nào và tại đâu, ông hỏi: "Anh sẽ nói về đề tài
gì?"
Tôi trả lời: "Tôi không có đề tài nào cả. Tôi chỉ nói để giúp vui khán giả."
-
"Nhưng đây là câu lạc bộ Rotary. Không chừng chúng tôi còn mời cả tổng
thống Eisenhower. Chúng tôi muốn anh phải cho một đề tài nào đó."
- "Cứ mời tổng thống, thưa ông". Kết thúc cuộc điện thoại.
Vài
ngày sau, trong lúc tôi đang chuẩn bị cho chương trình phát thanh của
mình thì chuông điện thoại reo. "Larry, một cuộc gọi khẩn ở đường dây số
một".
Tôi
nhấc máy lên và nghe thấy tiếng lách cách nhịp nhàng cùng giọng nói của
một chàng trai trẻ: "Xin chào anh Larry, câu lạc bộ Rotary đây. Chúng
tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt. Rốt cục thì anh sẽ
nói về đề tài gì? Chúng tôi cần biết để in ngay bây giờ."
Câu
chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng
không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: "Đề tài là tương
lai của ngành thương thuyền nước Mỹ".
Chàng
trai ở đầu dây bên kia mừng quýnh lên, cám ơn tôi rối rít. Anh ta nói
đề tài này sẽ làm mọi người hứng thú lắm đây. Sau đó nhắc tôi lần nữa:
Ngày 10/6, 8 giờ tối, Câu lạc bộ Miami Shores Rotary.
Sáu
tháng sau, vào ngày tháng đó và giờ đó, tôi có mặt tại Câu lạc bộ
Rotary như đã hẹn. Cả một câu lạc bộ chật cứng người. Vừa bước xuống xe
tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa:
"TỐI NAY! TƯƠNG LAI CỦA NGÀNH THƯƠNG THUYỀN NƯỚC MỸ!"
Tôi
há hốc miệng! Tôi đã quên béng rằng mình đã hẹn nói về đề tài này! Tôi
bận tối mắt tối mũi với một núi công việc, và hôm nay cứ đinh ninh sẽ
pha trò cho khán như thường lệ.
Chàng
trai từng nói chuyện với tôi qua điện thoại tách ra khỏi đám đông, chạy
ào đến bắt tay tôi với một vẻ mặt đầy phấn khởi: "Larry! Mọi người ai
cũng háo hức. Họ không thể chờ thêm được nữa. Đề tài nói của anh phá kỷ
lục về số người tham dự của chúng tôi!". Sau đó anh ta càng làm tôi phát
hoảng khi nói rằng đã xin nghỉ hẳn một ngày làm việc, đến thư viện tra
cứu tài liệu, để nói đôi nét về lịch sử thương thuyền, rồi giới thiệu
tôi lên nói về tương lai.
Quả
thật anh ta trình bày rất lưu loát về tàu thuyền, bến cảng, cước phí
vận tải biển… về tất cả những thứ mà tôi chưa hề biết và cũng chưa hề
quan tâm đến. Sau đó là lời giới thiệu làm tôi muốn thót tim: "Và bây
giờ, người sẽ nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ, xin trân trọng
giới thiệu, Larry King!"
Tôi
lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng. Như vẫn thường khuyên các bạn
rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói
cái gì liên quan đến thương thuyền cả. Không một từ nào. Im lặng như
tờ! Ngay lập tức tôi ù té chạy ra xe hơi, phải rời khỏi đây càng nhanh
càng tốt. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói
nữa. Có thể tôi sẽ không bao giờ được lên sân khấu cầm cái micro thao
thao bất tuyệt. Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn…
Tôi
khởi động xe, trong lòng thấy hơi sợ và mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Ngay
lúc đó thì chàng trai "MC" thứ nhất đuổi kịp tôi và đập cửa xe rầm rầm.
Tôi nhấn nút hạ tấm kính cửa sổ xe xuống, lập tức anh ta thò đầu vào.
Chỉ cần nhấn nút lần nữa là tôi có thể xử trảm anh ta.
Anh
chàng la lối om sòm: "Chúng tôi đã thông báo với mọi người rằng anh sẽ
nói về tương lai của ngành thương thuyền! Còn tôi thì bỏ công sức nghiên
cứu kỹ lưỡng để giới thiệu cho anh. Vậy mà anh chẳng hề đá động gì tới
nó!"
Tôi nói thêm: "Không một từ nào". Rồi quay xe ra về.
Một
cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi. Một chàng trai trong độ tuổi
hai mươi đôi khi hành động mà không ý thức được hết trách nhiệm. Nhưng
rồi tôi tự biện hộ cho mình rằng ít ra cũng đã nói chuyện khôi hài giúp
vui cho họ (có điều chả thấy ai cười). Vài ngày sau, tôi nhận được tin
là nhiều người trong câu lạc bộ thích bài nói của tôi. Sở dĩ không có
những tràng vỗ tay đơn giản là vì họ quá bất ngờ, họ không biết bao giờ
tôi mới "vô đề" nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ! Từ đó trở
đi, không bao giờ tôi quên đề tài mà tôi sẽ nói.
Nhưng
ngược lại, có những người không bận tâm đến việc tôi sẽ nói cái gì. Họ
chỉ cần tôi có mặt ở đó là đủ. Đó là một câu chuyện khác…
Đài
phát thanh ở Miami, chuông điện thoại reo . "Larry, cậu có điện, đường
dây số hai" – người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường
lệ.
Tôi bắt máy lên: ‘Xin chào". Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.
Một giọng nói rè rè ở đầu dây bên kia thốt lên, chậm rãi từng từ một: "King hả? Boom-Boom
Giorno đây. Ngày 3 tháng 11. Khán phòng War Memorial, Fort Lauderdale.
Một bữa tiệc hội thảo từ thiện. Sergio Franchi là ca sĩ. Anh dẫn chương
trình. Cà vạt đen. Tám giờ tối. Hãy tới nhé".
Tiếp đó là một tiếng "cộp". Ông ta đã gác máy.
Vài
tháng sau, tôi có mặt ở bữa tiệc theo lời mời. Boom-Boom chào đón tôi
với một nụ cười lớn hết cỡ: "Chúng tôi rất vui sướng khi thấy anh đến!"
Tôi đến chỗ Sergio và hỏi: "Sergio này, họ mời anh đến đây như thế nào?"
Anh ấy trả lời: "Một người tên Boom-Boom Giorno điện thoại cho tôi."
Sau
đó Boom-Boom chỉ thị cho tôi những việc cụ thể: "OK, chàng trai trẻ.
Lên sân khấu đi nào! Anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng được. Hai mươi
phút nhé! Sau đó là tới phần của Sergio. Và đừng mở đèn".
- "Tại sao không được mở đèn?"
- "Đừng mở đèn. Có nhiều đối thủ trong khán giả".
- "Tôi không hiểu. "Đối thủ" là thế nào?"
-
"Thương gia dầu ô liu, doanh nghiệp ngành mì ống, nhân viên FBI… Đủ cả!
Tốt hơn hết hãy để tất cả chìm trong bóng tối. Đừng mở đèn".
Tôi
"thi hành nhiệm vụ" của mình trong hai mươi phút, mời Sergio lên hát và
ngồi yêu cho đến giờ ra về. Thành công tốt đẹp, tôi đã tạo ra những
tiếng cười rôm rả. Boom-Boom rất hài lòng, ông ta chờ tôi ở xe và nhìn
tôi với đôi mắt nhấp nháy: "Chào chàng trai! Anh tuyệt lắm!"
Tôi từ tốn: "Cám ơn ông, Boom-Boom".
Ông ta nói lại một lần nữa: "Anh thật sự rất tuyệt vời, chàng trai ạ!"
Vì thế tôi lại cảm ơn lần nữa.
- "Chàng trai này, chúng tôi nợ cậu một ân huệ".
Sau
đó, Boom-Boom hỏi tôi bảy từ mà trong đời chưa có ai hỏi tôi lần thứ
hai. Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương
sống:
- "Có người nào mà anh ghét không?"
Nếu
ai hỏi bạn câu này thì bạn sẽ làm gì? Cố gắng nghĩ đến một cái tên. Tôi
cũng thế. Nhưng rồi lòng nhân ái vô bờ bến trỗi dậy, và tôi quyết định
không nói ra một cái tên nào cả.
- "Không, cám ơn Boom-Boom.
Tôi không làm thế được". Boom-Boom hỏi tôi chuyện khác: "Anh thích đua ngựa chứ?"
- "Vâng, rất thích".
- "Tôi sẽ liên lạc với anh".
Ba
tuần sau, điện thoại reo. Giọng nói quen thuộc của Boom-Boom vang lên:
"Apple Tree ở vòng đua thứ ba, trường đua Hialeah". Xong , cúp máy.
Không
hiểu sao lúc đó tôi lại tin lời Boom-Boom, gom được 800 đô la rồi mượn
thêm 500 đô nữa để đặt cược toàn bộ số tiền vào con ngựa Apple Tree. Nếu
nó thua thì xem như tôi cháy túi. Tôi xem hai vòng đua đầu mà nhấp nha
nhấp nhổm, bụng bảo dạ: "Có ba điều chắc chắn trong đời: Chết, đóng
thuế, và con Apple Tree phải chiến thắng trong vòng đua thứ ba hôm nay".
Vòng
đua thứ ba diễn ra không có gì thay đổi. Những con ngựa sung mãn khác
vượt hẳn Apple Tree. Nhưng trong lúc niềm hy vọng của tôi ngày càng mong
manh thì thật ngạc nhiên, Apple Tree bỗng tăng tốc. Nó phóng vù vù như
vũ bão trước sự sững sờ của mọi người và về đích trước tiên. Thật kỳ
diệu! Tôi thắng cược với món tiền thưởng 8000 đô la. Giờ thì có lẽ
Boom-Boom đã yên tâm vì không còn thấy mắc nợ tôi nữa.
NHỮNG LƯU Ý KHÁC
Nhìn
khán giả. Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng. Do vậy, hãy nhìn khán giả
khi bạn đang nói. Dĩ nhiên không ai bắt bạn phải nhìn họ chằm chằm (Điều
này khiến người ta rất khó chịu). Thỉnh thoảng, rời mắt khỏi bài văn và
ngước lên nhìn khán giả, với một vẻ mặt tự nhiên và thân thiện nhất mà
bạn có. Đừng nhìn vào bức tường hay nhìn ra ngoài cửa sổ. Chúng đâu phải
là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng "thiên vị" khi nhìn. Tức mỗi
lần ngước mặt lên, bạn nên nhìn một nhóm khán giả khác, để tất cả mọi
người đều biết rằng bạn quan tâm đến họ.
Biết
rõ lúc nào cần nhấn mạnh. Nhiều diễn giả khi thuyết trình với một văn
bản hoàn chỉnh vẫn gạch dưới những điểm mà họ muốn nhấn mạnh. Sự nhấn
mạnh này có hai tác dụng. Một là, giúp bài nói trở nên thuyết phục hơn.
Hai là, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ giúp khán giả bừng tỉnh nếu họ thấy
buồn ngủ.
Đứng
thẳng. Bạn không cần phải đứng thẳng như chiến sĩ đang duyệt binh trên
thao trường. Hãy đứng thẳng người trong một tư thế thoải mái, còn hơn là
bạn khum người xuống hay đứng xiên xiên vẹo vẹo, trông rất xấu và không
nghiêm túc.
Nói
với micro. Trước khi bắt đầu bài nói của mình, hãy điều chỉnh micro cho
phù hợp với bạn nhất. Đầu tiên là nó phải vừa tầm cao với bạn ( nếu có
giá đỡ). Sau đó là âm thanh có vừa đủ nghe hay chưa… Giữ micro cách
miệng một khoảng nhất định và nói một cách tự nhiên thoải mái.
SỰ HÀI HƯỚC
Hài
hước là một yếu tố luôn được hoan nghênh, trừ những trường hợp đặc biệt
như thông báo chiến tranh hay một căn bệnh hiểm nghèo nào đó. Nhưng đôi
khi, ngay cả những tình huống ngặt nghèo nhất, người ta cũng hài hước
một tí để vơi bớt sự căng thẳng.
Trước khi kể một chuyện vui, không nên nói như thế này:
"Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện vui nhỏ." (Cũng không ai nói rằng họ sẽ kể một câu chuyện vui lớn!).
"Hôm nay, trên đừng đến đây tôi đã gặp phải một chuyện rất buồn cười."
"Đây là một chuyện cười. Các bạn sẽ thích nó ngay. Buồn cười lắm!"
"Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ. Có thể bạn đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn sẽ kể."
Vì
sao ta nên tránh những lời giới thiệu này? Vì chúng không cần thiết,
thậm chí đôi khi còn có tác hại. Câu chuyện cười đến một cách tự nhiên
và bất ngờ mới đem lại nhiều hứng thú. Một khi bạn đã giới thiệu rình
rang như vậy, đâu ai còn bất ngờ nếu chuyện của bạn quả thật rất vui?
Trái lại, nếu nó bình thường thì tất cả mọi người đều thất vọng!
Nói
chuyện hài hước thuộc về một phong cách riêng của bạn. Từ ngữ, điệu bộ,
cách nói… tất cả đều do bạn sáng tạo. Nhưng hài hước phải đi đôi với sự
thông minh sắc sảo thì bạn mới tạo được một ấn tượng tốt.
Will
Rogers nói rằng ông có một kế hoạch để kết thúc chiến tranh thế giới
thứ nhất. "Tôi thấy mọi chuyện đều do tàu ngầm Đức gây ra cả. Chúng làm
đắm tàu thuyền của ta. Tại sao chúng ta không đun nóng Đại Tây Dương
lên? Khi phía dưới quá nóng thì những chiếc tàu ngầm này cũng phải ngoi
ngóp bò lên mặt nước thôi. Và khi đó ta sẽ bắt bỏ dĩa từng chiếc một."
Rồi
Rogers nói thêm: "Dĩ nhiên các bạn sẽ thắc mắc làm thế nào mà tôi đun
nóng Đại Tây Dương lên đến 212 độ Fahrenheit được. Câu trả lời của tôi
là: Xin nhường việc đó lại cho các nhà khoa học. Tôi chỉ là một nhà
chính trị!!"
Rogers
kể chuyện này trong một buổi thảo luận những chiến lược cho doanh
nghiệp. Tôi rất thích cách nói hóm hỉnh của ông, nó không chỉ tạo ra
những tiếng cười mà còn khiến người ta phải suy nghĩ.
SỰ MẠCH LẠC DỄ HIỂU
Đừng
chải chuốt câu văn bóng mượt mà sáo rỗng. Nên nói những từ ngữ đơn giản
dễ hiểu, khán giả của bạn sẽ thấy vừa ý hơn nhiều. Họ hiểu bạn đang nói
điều gì, họ thấy sự chân thật, tự nhiên của bạn
CHƯƠNG X. NHỮNG LƯU Ý KHÁC VỀ
NGHỆ THUẬT NÓI TRƯỚC CÔNG CHÚNG
• Khán giả của bạn: Họ là ai?
• Lật ngược vấn đề
• Giá trị của sự ngắn gọn
BIẾT KHÁN GIẢ CỦA BẠN
Để hòa hợp với khán giả, bạn phải hiểu biết một phần nào đó về họ.
Cẩn
thận hơn, bạn có thể chuẩn bị trước bằng cách tìm hiểu một loạt các câu
hỏi, chẳng hạn như là: Khán giả của bạn thuộc thành phần nào? Họ từ đâu
đến? Họ có nỗi trăn trở gì không? Sở thích chung của họ? Họ muốn nghe
bạn nói cái gì? Họ muốn bạn nói trong bao lâu? (Điều này rất quan
trọng!) Và khi bạn nói xong, liệu họ có đặt câu hỏi với bạn hay không?
Sam
Levenson rất thành công nhờ biết chú trọng điều này. Anh là khách mời
thường xuyên của chương trình đối thoại nổi tiếng "The Ed Sullivan", một
người kể chuyện không thể thiếu trong nhiều câu lạc bộ tên tuổi. Sam
rất được lòng khán giả bởi anh luôn thân thiện và hiểu ý họ. Sam đứng
trên sân khấu nhưng người ta có cảm tưởng như anh đang ngồi trên hàng
ghế khán giả vậy. Sam kể cho khán giả nghe về một thời niên thiếu cơ
cực, về người cha nghiêm khắc luôn muốn anh trở thành một thầy giáo.
"Cha
tôi đặt chân đến mảnh đất này khi ông còn làm một thanh niên trai
tráng. Bởi ông nghe nói nước Mỹ là nơi đầy hứa hẹn, rằng những con đường
ở đây đều lát bằng vàng! Nhưng tới đây ông đã học được ba điều:
1. Không có con đường nào lát vàng cả.
2. Thậm chí chúng chưa được tráng nhựa.
3. Ông sẽ góp công sức để tráng nhựa cho chúng.
Sam
kể câu chuyện này vì hôm ấy hầu hết khán giả là những người thuộc tầng
lớp lao động. Ngay lập tức, Sam tạo được sự thân thiện bởi câu chuyện
này như một dải keo dán anh vào khán giả.
VÀ NGƯỢC LẠI: BẠN LÀ AI?
Dù
là người nổi tiếng, cũng đừng cho rằng mọi khán giả đều biết bạn.
Shirley Povich – nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của
chương trình truyền hình Maury Povich – đã nghiệm ra điều này.
Là
một trong những nhân vật nổi tiếng ở Washington, hôm nọ anh được mời
đến nói tại bữa tiệc B’nai B’rith của cộng đồng Do Thái (Shirley vốn là
người Do Thái Orthodox). Anh mở đầu bài phát biểu của mình bằng câu nói:
"Hôm nay tôi vô cùng vui sướng được có mặt tại đây, vì tất cả những
người bạn tốt nhất của tôi đều là người Do Thái".
Cả
khán phòng im thin thít, không một lời đáp lại sau câu nói của Shirley.
Những khán giả Do Thái cho là vị khách này nói chuyện quá sáo, họ không
thích nịnh hót như vậy. Ngay lập tức, Shirley nhận ra lý do: khán giả
không biết anh cũng là một người Do Thái.
Shirley nhanh chóng thêm vào: "Trong đó có cha mẹ, anh em, và ngay bản thân tôi".
Không khí bỗng vui vẻ trở lại ngay.
Hôm
sau, Shirley tâm sự với đồng nghiệp ở tòa soạn Post: "Sau đó, tôi cảm
thấy vô cùng hạnh phúc vì đã hòa mình được với khán giả. Đó là điều quan
trọng nhất khi bạn nói trước công chúng".
LẬT NGƯỢC VẤN ĐỀ
Đây là cách lập tức thu hút sự chú ý của khán giản, vì những gì bạn nói nằm ngoài dự đoán của họ.
Dick
Gerstein nhiều năm liền là luật sư ở Miami. Một tối nọ anh gọi điện cho
tôi với giọng hớt ha hớt hải: "Larry, tôi gặp rắc rối to rồi. Chúng tôi
phải tổ chức một bữa tiệc trọng đại vào tối Chủ Nhật này tại
Fontainebleau. Đây sẽ là một cuộc gặp gỡ giữa Hội Liên Hiệp Luật Sư Quốc
Gia và Hiệp Hội Sĩ Quan Cảnh Sát. Toàn những nhân vật tai to mặt lớn,
Larry ạ!"
Tôi hỏi: "Rắc rối là gì?"
Dick
trả lời: "Cậu biết Frank Sullivan chứ? Chủ tịch Hội đồng chống tội phạm
Florida, một người nói chuyện dở nhất thế giới. Ông ta là người nói đầu
tiên ở bữa tiệc."
Ngừng
ba giây để thở, Dick nói tiếp: "Vấn đề chính là chỗ đó! Tôi cần một
người đánh thức khán giả dậy sau khi họ đã được Sullivan ru ngủ. Cậu làm
việc này được chứ Larry? Đừng lo. Tôi sẽ giới thiệu cậu với họ".
Tối
Chủ Nhật, tôi nhận ra ra Dick quả thật không phóng đại. Sullivan với
một giọng nói đều đều và chậm rãi đã làm cho mọi người không biết bao
nhiêu lần lấy tay che miệng. Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng
trở nên vô tác dụng. Thậm chí ngay cả vợ của Sullivan cũng liên tục đưa
tay lên dụi mắt.
Tôi
ngồi ở bàn đầu tiên, mặc bộ áo dạ hội lần đầu tiên trong đời, nhìn
những sĩ quan cảnh sát trong bộ quân phục với những chiếc huy chương
sáng chói. Ai nấy đều gật gà gật gù. Nửa giờ sau, Sullivan vừa hoàn tất
bài nói của mình thì khán giả lập tức đứng dậy ra về.
Dick
trông thấy cảnh tượng này và phát hoảng. Anh ta nhào đến cái micro:
"Thưa quý vị, trước khi quý vị ra về… Xin một tràng vỗ tay cho… anh bạn
tốt của tôi: Larry King!"
Vài lời giới thiệu.
Lúc
bấy giờ tôi bắt đầu thấy hoảng hơn cả Dick. Ba mươi năm về trước, khán
giả chưa nghe nói đến tên tôi. Hai ngàn con người trong khán phòng đã
phải chịu đựng một bài nói dở và nhàm chán. Họ quá mệt mỏi và chỉ muốn
rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt! Tôi bước đến micro, bắt đầu lấy
lại sự bình tĩnh rồi hào hứng nói: "Thưa quý vị, tôi là một phát thanh
viên. Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết
công bằng. Vấn đề nào cũng có hai mặt của nó. Chúng ta vừa mới nghe ông
Frank Sullivan nói về chủ trương chống phạm pháp, và theo học thuyết
công bằng, hôm nay tôi đứng đây để nói thay cho sự phạm pháp".
Mọi
người đứng lại. Họ chú ý tôi ngay tức thì. Lúc này tôi mới nghĩ trong
đầu là nên nói cái gì tiếp theo. "Trong quý vị đây có ai thích sống ở
Butte – Montana không?"
Không một cánh tay nào giơ lên.
Tôi
tiếp tục: "Butte – Montana là thành phố có tỉ lệ phạm pháp thấp nhất ở
phương Tây. Năm ngoái không có một tội phạm nào ở Butte. Nhưng không ai
muốn tới đó".
Rồi
tôi hỏi hai câu hỏi và tự trả lời chúng: "Năm thành phố du lịch nào
đông khách nhất nước Mỹ? New York, Chicago, Los Angeles, Las Vegas,
Miami. Năm thành phố nào có tỉ lệ phạm pháp nhiều nhất nước Mỹ? Cũng
chính là New York, Chicago, Los Angeles, Las Vegas và Miami. Kết luận ở
đây rất rõ ràng: Nạn phạm pháp lôi cuốn ngành du lịch. Chúng diễn ra ở
những nơi đắt đỏ và người ta ào ào tới đó."
Vợ của Sullivan thức dậy.
Tôi
càng gây chú ý hơn khi nói những lời quả quyết: "Và một điều nữa, nếu
chúng ta nghe theo những lời của ngài Sullivan, nếu chúng ta chú ý những
tấm biểu đồ, tranh ảnh minh họa và làm theo những gì ông ta nói, và nếu
mọi việc diễn ra đều như ý thì nạn phạm pháp sẽ bị bật ra khỏi nước Mỹ.
Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Tất cả mọi người trong khán phòng này sẽ
thất nghiệp".
Cảnh sát trưởng của Louisville, Kentucky, dậm chân thình thịch và nói lớn: "Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?".
Có
thể đây không phải là vấn đề chính đáng và cũng không nên khuyến khích.
Nhưng mục đích của tôi là cố gắng tạo nên một không khí sôi động, xóa
đi sự mệt mỏi và nhàm chán. Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều
ngoài dự đoán. Thêm nữa cũng nhờ một chút hài hước.
Một
người tính cách nghiêm túc song cũng là dân ăn nói có hạng: cựu thị
trưởng Mario Cuomo. Cách đây vài năm, tôi được mời làm người dẫn chương
trình trong một buổi họp mặt trưa của những quan chức lãnh đạo ở New
York. Hôm ấy thị trưởng Cuomo: "Ông sẽ nói về vấn đề gì trong hôm nay hả
Mario?".
Cuomo
trả lời "Tôi sẽ nói về việc chống lại bản án tử hình". Cuomo làm tôi
ngạc nhiên: "Ý tưởng này thú vị đây! Khán phòng có cả ngàn cảnh sát
trưởng, và tất cả họ đều ủng hộ bản án tử hình. Còn ông thì sẽ nói với
họ rằng ông chống lại nó. Ông sẽ tạo ra một sự kiện lớn đấy".
Và
thực sự Cuomo đã làm cho tất cả mọi người bất ngờ. Ông nói rằng ông
chống bản án tử hình bởi những lý do chính đáng. Không ai chê trách
Cuomo vì sự sắc sảo và uyên bác, vì cách lập luận thú vị của ông. Vấn đề
ông nêu ra tạo nên một không khí tranh luận sôi nổi. Cuomo quả thật có
một khả năng tranh luận rất hùng hồn. Và bất cứ nhà hùng biện nào có mặt
trong buổi trưa hôm ấy đều có thể học hỏi ở ông hai điều:
Thứ
nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị. Cuomo biết rõ người nghe ông
nói thuộc thành phần nào. Những lời lẽ ông dùng rất thuyết phục. Quan
điểm của ông có cơ sở dựa trên những nghiên cứu khoa học lẫn những suy
nghĩ sâu sắc.
Thứ
hai là tầm quan trọng của sự mạnh mẽ, quyết đoán. Cuomo hoàn toàn có
thể chọn một đề tài nói an toàn và nhẹ nhàng hơn. Thế nhưng ông đã làm
một việc mà không phải ai cũng dám làm. Chính nhờ điều này ông đã gây
một ấn tượng manh.
GIÁ TRỊ CỦA SỰ NGẮN GỌN
Tôi
từng nghe một giáo viên tiếng Anh kể một câu chuyện về một thanh niên
khi nhận lá thư của người bạn. Lá thư này dài đến mấy trang liền và kết
thúc bằng một lời xin lỗi "Xin cậu thứ lỗi vì tớ đã viết dài như vậy. Tớ
không có thời gian để viết một lá thư ngắn". Thoạt nghe thấy vô lý.
Nhưng nghĩ kỹ thì thấy chuyện này có lý. Thật không dễ dàng để viết một
cách ngắn gọn và cô đọng. Nhất là đối với những việc bạn biết nhiều về
nó. Nhưng trong nghệ thuật nói thì rất cần cô đọng và làm ngắn gọn lại
những lời nói của mình.
Khi
bạn trình bày một bài diễn văn trước công chúng, sự cô đọng và ngắn gọn
sẽ được mọi người hoan nghênh. Abraham Lincoln rất am tường điều này.
Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người
ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Sau đó
Everett đã viết một lá thư cho Lincoln: "Tôi phải thừa nhận bài nói dài
hai tiếng đồng hồ của tôi không tác động nhiều đến công chúng bằng những
gì anh nói trong hai phút!".
Một
trong những bài nói dài nhất lịch sử nước Mỹ, là bài nói đầu tiên trước
công chúng của cựu tổng thống William Henry Harrison. Bài nói này thực
sự giết chết ông vì nói quá dài. Harrison đã nói hơn một tiếng đồng hồ
trong một tiết trời giá lạnh ngày 4/3/1841. Sau đó ông bị viêm phổi nặng
và một tháng sau thì qua đời.
Trái
ngược lại, một trong những bài nói ngắn nhất và khiến mọi người nhớ
nhất là của tổng thống John F. Kennedy. Ngày 20/01/1961, vị tổng thống
mới này đã khuấy động được lòng người dân Mỹ, giữa lúc đang bước vào một
thập niên mới sau giai đoạn khó khăn ở những năm 50. Kennedy chỉ nói
duy nhất một câu. Nhưng bất cứ ai đã nghe rồi thì không thể quên được.
"Hỡi những người Mỹ anh em của tôi, đừng hỏi Tổ quốc có thể làm gì cho bạn mà hãy hỏi rằng bạn có thể làm gì cho Tổ quốc".
Carl
Sandburg, một nhà văn xuất sắc từng đoạt giải Pulitzer Prize cho quá
trình nghiên cứu về trào Lincoln, đã bộc bạch sự khâm phục và ngưỡng mộ
của mình đối với Kennedy: "Đây chính là phong cách của cựu tổng thống
Lincoln!".
Chúng
ta cũng nên học hỏi Winston Churchill. Khi chiến tranh thế giới thứ hai
bắt đầu diễn ra, Churchill đã đến nói chuyện với các sinh viên một
trường đại học ở ngoại ô Luân Đôn. Và những lời nói mãnh liệt của ông có
lẽ sẽ mãi mãi không phai đối với các sinh viên trường Harrow, ngày
29/10/1941: "Không bao giờ nhượng bộ - không bao giờ - không bao giờ -
không nhượng bộ trước bất cứ thế lực nào dù lớn lao hay nhỏ bé, khổng lồ
hay vặt vãnh. Chỉ cúi đầu trước danh dự và nhân cách tốt!".
Rồi ông ngồi xuống. Đó là toàn bộ bài nói của ông.
Có
thể chúng ta không phải là những nhà lãnh đạo thế giới, có thể bài nói
của chúng ta không liên quan đến chiến tranh hay hòa bình, hay vận mệnh
của dân tộc. Nhưng nó quan trọng đối với ta và "ảnh hưởng trực tiếp" đến
những người ngồi nghe ta nói. Và dù bạn có là ai, cũng nên học phong
cách nói ngắn gọn mà sắc sảo của họ. Một bài diễn thuyết thành công sẽ
góp phần không nhỏ cho sự thành công của bạn. Nếu những người như
Lincoln, Kennedy, Churchill có phong cách nói hiệu quả là ngắn gọn sắc
sảo thì chúng ta cũng nên khôn ngoan làm giống họ.
CHƯƠNG XI. TRÒ CHUYỆN TRÊN TRUYỀN HÌNH VÀ TRÊN LÀN SÓNG PHÁT THANH
• Phỏng vấn và được phỏng vấn
• Bốn lưu ý khi xuất hiện trên truyền hình và trên truyền thanh
• Những bài học từ cuộc thảo luận Gore – Perot
LĨNH VỰC HOẠT ĐỘNG CỦA TÔI
Tôi
luôn muốn chương trình trò chuyện mỗi tối trên đài CNN của tôi phải là
những cuộc trò chuyện tự nhiên và thoải mái nhất. Ống kính quay phim
không gây cho tôi nhiều áp lực. Tôi không thích khách mời trịnh trọng
đứng trước máy quay như là một ủy viên công tố, hoặc nói chuyện một cách
cứng nhắc, hay chỉ thích bàn luận những chuyện lớn lao. Không cần thiết
phải như vậy. Tôi thích họ là chính họ, tự do suy nghĩ và tự do bàn
luận. Đừng quá đặt nặng việc đang đứng trước máy quay và truyền hình
trực tiếp, chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện bổ ích và thú vị hơn
nhiều.
Một
chương trình thành công tức phải vừa bổ ích vừa hấp dẫn. Nếu hấp dẫn mà
không bổ ích thì sau khi tắt ti vi khán giả sẽ chẳng nhớ gì. Ngược lại,
bổ ích mà không hấp dẫn thì khán giả sẽ bật ngay sang kênh khác.
Bí
quyết của tôi khi phỏng vấn các khách mời trong chương trình là gì? Thứ
nhất, như tôi từng nói, lắng nghe là yếu tố quan trọng hàng đầu. Thứ
hai là sự nhạy cảm linh hoạt khi đặt câu hỏi. Nêu ra một câu hỏi hay
chưa đủ, phải hỏi như thế nào đó để người nghe sẵn sàng bộc bạch câu trả
lời chân thật nhất.
Tôi
học được kinh nghiệm quý giá này sau lần trò chuyện với Joe DiMaggio
Jr. (Con trai của Joe DiMaggio). Thật ra tối hôm ấy khách mời của tôi là
Bill Hartack, một vận động viên đua ngựa. Joe đi cùng với Bill. Sau khi
phỏng vấn Bill, tôi đã trò chuyện cùng Joe nửa giờ đồng hồ. Tôi muốn
khám phá con trai của một trong những người nổi tiếng nhất nước Mỹ.
Chúng
tôi trò chuyện rất thân mật và vui vẻ về cuộc sống. Sau cùng tôi hỏi
anh một câu quen thuộc mà người ta thường hỏi nhau khi nói về cha mẹ:
"Joe này, anh có yêu cha anh không?"
Joe con ngẩn người ra, suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời:
"Tôi yêu những gì ông làm".
"Nhưng anh có yêu ông ấy không?"
Lại im lặng. Một lúc sau, Joe nói: "Tôi không biết ông".
Tôi
nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện. Nếu ông
ấy đến chương trình của tôi, tôi sẽ tạo cho ông cơ hội để nói về điều
này. Nhưng Joe từ xưa đến nay vốn không thích nói về cuộc sống riêng tư.
Và ông sẽ từ chối lời mời của tôi, chắc chắn như thế.
Nếu
ngay từ ban đầu tôi hỏi Joe có yêu cha không, thì rất có thể tôi sẽ
nhận được một câu trả lời chuẩn mực: "Dĩ nhiên". Nhưng tôi chỉ hỏi điều
này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh. Và Joe đã trả lời hết sức chân
thật, khiến mọi người đều bất ngờ.
Tôi
không ngại hỏi những câu táo bạo, những câu hỏi làm khán giả của tôi
phải tò mò. Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi
tổng thống Bush: "Ông có ghét Bill Clinton không?" Nhiều nhà báo cho
rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống,
và không nên hỏi những câu "tế nhị" như vậy. Nhưng tôi lại nhìn vấn đề
theo một khía cạnh khác. Chúng ta đều là những con người. Tổng thống
cũng là một con người. "Yêu" hay "ghét" đơn giản chỉ là những cảm xúc
bình thường cần phải có của một con người. Vậy thì tại sao tôi không
được hỏi tổng thống những câu như thế? Những gì mà khán giả của tôi thắc
mắc: Tôi sẽ hỏi.
Luật
sư Edward Bennett Williams kể với tôi rằng ông biết trước những câu trả
lời cho mọi câu hỏi của ông trong tòa án. Nhưng trong tòa án là một bối
cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên. Trong chương
trình của tôi thì ngược lại, tôi không bao giờ hỏi những câu mà tôi đã
biết trước câu trả lời.
KHI BẠN ĐƯỢC PHỎNG VẤN
Trong
bất kỳ cuộc phỏng vấn hay cuộc trò chuyện nào (Phỏng vấn xin việc,
phỏng vấn với giới báo chí, hay trò chuyện trên truyền hình…), hãy luôn
giữ thế chủ động.
Bạn
hoàn toàn có thể điều khiển cuộc trò chuyện nếu có một kiến thức sâu
sắc về đề tài đó. Rồi thì hãy tự tin và nói với chính bạn rằng bạn biết
còn nhiều hơn là người dẫn chương trình. Nếu đây là một chương trình trò
chuyện hay phỏng vấn không thường, không có luật nào trên khắp nước Mỹ
buộc bạn phải trả lời mọi câu hỏi. Bạn không thích câu hỏi này? Hãy từ
chối trả lời một cách khéo léo:
"Tôi nghĩ bây giờ còn quá sớm để trả lời câu hỏi đó."
"Vấn đề này thuộc lĩnh vực pháp lý, tôi không muốn bàn luận sâu về nó."
"Tôi không muốn đưa ra những kết luận sai lầm, hãy để thời gian trả lời."
"Tôi không thể trả lời câu hỏi này được vì tôi không rõ lắm."
Một
trong những câu trả lời tệ nhất là: "Miễn bình luận". Xưa kia, trong
một xã hội hay tranh chất và với những con người thích sống đơn lẻ, câu
này có vẻ được "ưa chuộng". Nhưng giờ đây khi nói "Miễn bình luận",
người ta sẽ nghĩ ngay rằng bạn "có vấn đề". Nếu không tại sao bạn không
trả lời hay lý giải rõ ràng hơn? Chúng ta có quyền tự do ngôn luận,
nhưng trong mọi tình huống cũng nên nói một cách khéo léo.
Bốn lưu ý hữu ích cho bạn:
1. Chỉ làm những gì bạn thật sự thoải mái.
2. Theo kịp thời đại.
3. Không phủ nhận thực tế.
4. Chú ý đến những yếu tố quan trọng: Giọng nói, cách diễn đạt, trang phục và diện mạo khi bạn được lên truyền hình.
Chỉ
làm những gì bạn thấy thật sự thoải mái. Vì sự gò bó, khiên cưỡng không
bao giờ giúp bạn thể hiện tốt bản thân được. Nếu không thích thì tốt
nhất đừng đi. Nếu đã đến nơi rồi thì bạn phải vui vẻ và thoải mái.
Jackie Gleason từng nói thế này: "Tôi muốn thấy vui thích và thoải mái
trong những việc tôi làm. Ngay cả khi làm việc, tôi cũng không muốn nghĩ
rằng mình đang mang áp lực công việc."
Theo
kịp thời đại. Yếu tố này tối quan trọng và cần thiết. Chương trình
truyền hình nào đang thu hút khán giả? Bộ phim nào đang nổi đình nổi
đám? Ca sĩ, diễn viên nổi tiếng hiện nay là ai? Không cần nghiên cứu sâu
xa nhưng ít nhất bạn cũng cần phải biết những câu chuyện của thời đại
này. Nếu không bạn sẽ bị lạc lõng đấy.
Khi
tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank
Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Nhưng
thời gian qua đi và những cái tên cũng thay đổi. Trước kia chúng ta hay
nói về Jackie Robinson và Dwight Eisenhower, rồi thì JFK và Elvis. Ngày
nay thì ta cần biết Tom Cruise là ai và Eminem là ai. Mặc dù với độ
tuổi ngoài 60 như tôi thì nhạc nhạc rock, nhạc rap quá giật gân và dễ
sợ, nhưng tôi cũng phải biết về chúng. Có thể tôi không thích, nhưng nếu
không biết thì tôi sẽ trở thành người lạc hậu.
Vào
thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh
lạnh. Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Những vấn đề kinh
tế, chính trị nóng bỏng nào đang diễn ra trên thế giới? Bạn có quan tâm
đến tình hình Iraq, đến cuộc tổng tuyển cử ở Brazil hay vấn nạn khủng bố
mà thế giới đang phải đương đầu?
Đó
là một trong những lý do chính mà tổng thống Clinton lúc còn đương
nhiệm xuất hiện trên đài truyền hình MTV. Ông không chỉ chứng tỏ mình là
một người theo kịp thời đại mà còn là một con người của thời đại. Ông
am tường mọi việc, từ sở thích của các cô cậu choai choai tân thời cho
đến những vấn đề trọng đại của các ông bố bà mẹ.
Không
phủ nhận thực tế. John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày
tài năng và nổi tiếng. Sau 16 năm thi đấu, John hiện đã giải nghệ và làm
phát thanh viên trên làn sóng Baltimore Orioles. Có lần một phóng viên
hỏi John về cú chặn bóng thất bại trong trận đấu ở Orioles tối hôm đó.
John trả lời: "Anh thấy đấy, có một tỉ người sống ở Trung Quốc, và sáng
mai khi thức dậy đâu có người nào trong họ biết rằng tôi đã hụt cú chặn
bóng đó!"
Khi
được hỏi về những điều không như ý muốn, thái độ của bạn thế nào? Bạn
có hóm hỉnh như John Lowenstein? Đừng phủ nhận thực tế, hãy nhìn thẳng
vào nó và cười với nó. Thái độ này sẽ được đánh giá cao khi khán giả xem
chương trình về bạn.
Giọng
nói. Giọng nói rất quan trọng vì nó thể hiện một phần nào đó con người
bạn, sự khác biệt của bạn với người khác. Người có giọng nói truyền cảm
thì dễ thu hút và tạo cảm tình ngay từ những phút đầu gặp gỡ. Còn nếu có
giọng nói không hay thì sao? Bạn sẽ không bao giờ tạo được một ấn tượng
tốt ư? Không đúng! Edwin Newman và Red Barber đều là những phát thanh
viên sáng chói dù họ không có chất giọng tốt. Họ biết bù lấp nhược điểm
này bằng cách nói chuyện có duyên, bằng vốn kiến thức phong phú và kỹ
năng chuyên môn hoàn hảo.
Nhiều
người bảo rằng tôi có một chất giọng tốt và rất lý tưởng với nghề phát
ngôn viên. Nhưng tôi vẫn luyện nói mỗi ngày để nâng cao chất giọng hơn
nữa, tôi không muốn dừng lại. Tôi muốn mình ngày một tiến triển hơn và
giọng nói là một trong những ưu điểm mà tôi có. Bạn muốn cải thiện giọng
nói? Trước tiên hãy gõ cửa các giáo viên luyện giọng, hoặc đến thư viện
nghiên cứu sách vở tài liệu, băng ghi âm cassette. Sau đó khóa chặt của
lại và bắt đầu nói, nói và nói.
Đừng
quên ghi âm giọng nói của chính mình. Tôi biết lần đầu tiên khi nghe
đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: "Ôi trời! Nghe khủng khiếp
quá!". Nhưng nhờ nó bạn sẽ biết mình cần chấn chỉnh chỗ nào, sửa giọng
ra sao. Bạn nói có nhanh quá không, hoặc có tẻ nhạt không, phong cách
nói riêng của bạn như thế nào… Khách quan hơn cả là hãy nhờ người thân
góp ý.
Diện
mạo. Yếu tố này đặc biệt quan trọng khi xuất hiện trên truyền hình, vì
bạn đang thể hiện chính mình chớ không phải cho ai khác. Đứng trước hàng
ngàn khán giả qua màn ảnh nhỏ, có lẽ ai cũng muốn mình trông bảnh bao
xinh đẹp. Một bộ vest lịch lãm, một mái tóc gọn gàng, một vẻ mặt tươi
tỉnh… Tất cả đều được phản ánh trung thực trên màn hình vì ống kính quay
phim thì không biết nói dối. Bởi thế, nếu một cúc áo của bạn chưa cài,
khán giả sẽ nhìn thấy. Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn
thấy. Đừng đánh mất vẻ đẹp của bạn bởi những sơ ý không đáng có này.
CHƯƠNG XII. NÓI CHUYỆN TƯƠNG LAI
TƯƠNG LAI VỚI NHỮNG PHƯƠNG TIỆN THÔNG TIN HIỆN ĐẠI
Tôi
có dịp ngồi ghế chủ tọa tại hội nghị ở New Orleans về một chủ đề mà
chúng ta thường nghe nói vào thập niên 1990: "Xa lộ thông tin". Một hội
nghị bổ ích do tập đoàn Newbridge Networks bảo trợ, thu hút được nhiều
nhà tiên phong trong lĩnh vực này tham dự.
Những
bài thảo luận của họ choán hết tâm trí của tôi trong suốt chuyến bay
trở về Washington. Và sau cùng tôi đã rút ra một kết luận chắc như đinh
đóng cột: Trong tương lai, nhân loại còn phát minh ra những phương tiện
thông tin kỳ diệu hơn nữa.
Câu
nói này không phải là một kết luận thông minh sắc sảo. Nếu ngồi cạnh
tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy.
Nếu được nghe các chuyên gia khoa học kỹ thuật nói về những bước phát
triển vượt bậc của nhân loại, bạn sẽ không khỏi giật mình.
Thực
tế minh chứng rõ ràng điều này. Chúng ta đã có máy nhắn tin, máy fax,
điện thoại di động siêu nhỏ, máy vi tính xách tay với những chức năng ưu
việt, bảng thông báo điện tử… Và chắc chắn trong những năm tới đây,
chúng ta sẽ có các thiết bị hiện đại, tối ưu hơn nữa.
NÓI CHUYỆN CÓ LỖI THỜI KHÔNG?
Một
số người lo ngại rằng với quá nhiều những phương tiện thông tin hiện
đại thì nghệ thuật nói sẽ trở nên lỗi thời. Quan điểm của tôi hoàn toàn
ngược lại! Chúng ta "đang nói" nhiều hơn bao giờ hết, và bằng nhiều cách
thức hơn bao giờ hết. Nơi nào có con người thì nơi đó có đối thoại. Dù
thế kỷ 21 có mang lại cho chúng ta những thành quả khoa học kỹ thuật
hiện đại như thế nào, thì những từ đầu tiên trong cuốn sách này vẫn là
sự thật: "Chúng ta cần phải nói".
Có
những nền tảng không bao giờ thay đổi! Ngồi nói chuyện trực tiếp với ai
đó hay "chat" trên mạng đều là những hình thức giao tiếp giữa con người
với nhau. Và dù trò chuyện theo kiểu "cổ điển" hay hiện đại, bạn cũng
phải biết "nói" như thế nào cho có duyên, cho vừa lòng đẹp ý.
Biết
lắng nghe, cởi mở, nhiệt tình là ba yếu tố giúp bạn dễ dàng đối thoại
với mọi người. Và nếu có sự chuẩn bị chu đáo, am tường về khán giả, cách
nói ngắn gọn sắc sảo, bạn sẽ trở thành một nhà diễn thuyết thành công
trước một hội đồng vài mươi người, hay trước một hội nghị quốc tế được
truyền hình trực tiếp.
LỜI KẾT CUỐI CÙNG
Đến
giờ phút này, khi viết những dòng chữ sau cùng của cuốn sách, tôi lại
có một niềm tin mạnh mẽ hơn cả lúc ban đầu. Tôi tin rằng cuốn sách này
đã giúp bạn ít nhiều trong nghệ thuật nói. Vì sao tôi biết? Vì nó cũng
vừa mới giúp ích cho tôi. Nếu không có dịp viết và chiêm nghiệm lại, có
lẽ nhiều ý tưởng, nhiều kinh nghiệm quý báu của tôi sẽ dần mai một và bị
cuốn trôi theo dòng đời hối hả.
Ở
chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Anh có một
câu nói nổi tiếng: "Câu chuyện chưa bao giờ được viết thì không thể viết
hay hơn".
Việc
nói cũng như vậy. Chúng ta có khiếu ăn nói thì tốt, nếu không có cũng
chẳng sao. Quan trọng là ta có cố gắng cải thiện nó hay không mà thôi.
Tự tin khi nói có nghĩa là bạn đang tự tin trong cuộc sống. Việc nói
không phải là sự cưỡng ép, không phải là một điều quá khó khăn phức tạp
hay là cách để giết thời giờ. Hãy nghĩ đến nó như một điều thú vị mà
cuộc sống mang lại – một nghệ thuật với vô vàn bí ẩn chưa ai khám phá
hết.
Bạn đang nói tức bạn đang nắm giữ một cơ hội. Nên ghi nhớ hai câu này:
1. Nếu nói chưa hay, có thể bạn sẽ nói hay hơn.
2. Nếu nói hay, có thể bạn sẽ nói hay hơn nữa.
Hãy biến cơ hội ấy trở thành một thành công cho bạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét