Nhiều đêm trở về nhà, nhìn mẹ đang ngồi ở cửa chờ con... Trong men say, con vẫn cảm nhận được giọt nước mắt của mẹ làm khoé mi con cay cay.
Ảnh minh họa
Mẹ
ơi! Lúc này đây con mới thật sự thấm ý nghĩa của câu nói: "Cá không ăn
muối cá ươn. Con cãi cha mẹ trăm đường con hư". Phải chi con nghe lời mẹ
thì lúc này con đã không đau khổ như thế này, con cũng không phải nhìn
thấy những giọt nước mắt, nhưng vết hằn đau khổ trên trán mẹ.
Mẹ
nuôi con ăn học hết mười hai năm trời, rồi cho con đi thi đại học. Mẹ
mơ ước và kì vọng rất nhiều vào con. Giấc mơ đại học không chỉ là của
con mà còn là của cả gia đình mình nữa. Nhưng rồi con đã làm mọi người
thất vọng. Con biết mẹ buồn nhưng mẹ vẫn cười và an ủi con, mẹ nói: "Con
đăng kí học trung cấp ở quê, có gì gần nhà mẹ còn biết cách dạy dỗ,
chăm sóc con". Con biết mẹ đang cố động viên để con không buồn.
Rồi
con cũng nghe lời mẹ đăng kí học trung cấp kế toán tại địa phương mình.
Gần nhà, việc học của con đỡ phần chi phí nào cho gia đình nhưng con
lại không chịu lo học và bắt đầu học cách ăn chơi. Con giấu mẹ tập tành
nhậu nhẹt, đi chơi thâu đêm suốt sáng. Con cũng không biết mình bắt đầu
sai lầm từ đâu, chỉ biết đến bây giờ con thấy mình đã hư hỏng. Bằng
chứng là con đã đánh mất cái thứ quý giá của người con gái mà mẹ vẫn hay
thường nhắc con gìn giữ. Nhiều đêm trở về nhà, nhìn mẹ đang ngồi ở cửa
chờ con, thấy những giọt nước mắt mẹ đau khổ vì không dạy bảo được đứa
con mình, giọt nước mắt bất lực của người làm mẹ trước đứa con gái đã
vụt khỏi tầm tay kiểm soát của mình từ lúc nào, con chỉ biết lặng lẽ vào
phòng rồi ngủ. Trong men rượu đã say nhưng con vẫn cảm nhận được giọt
nước mắt của mẹ làm khoé mi của con cay cay.
Nhưng
thật sự con không kiềm chế được hành động của mình mẹ ơi! Con vẫn cứ đi
và vẫn tiếp tục nhưng ăn nhậu, vui chơi tình ái mà không nhận thấy hậu
quả. Càng ngày sự im lặng của mẹ càng làm con thấy bản thân mình đang
sai nhưng con vẫn không thể nào quay đầu lại. Nhiều lúc ở bên mẹ con
muốn nói với mẹ là con đã sai và con muốn mẹ cho con một lời khuyên, một
lời động viên nhưng con không thể nói ra. Chắc có lẽ con thấy bản thân
mình đã không đáng để mẹ tha thứ, không đang để nói lời xin lỗi.
Con
biết nhưng lời này của con mẹ sẽ không bao giờ nghe được nhưng con vẫn
mong những dòng tâm sự này sẽ được ai đó mang tới mẹ chỉ để mẹ biết rằng
đứa con gái hư hỏng này của mẹ không biết phải đi đâu và về đâu trước
quá khứ đen tối, sai lầm của nó. Nó đang cần mẹ nắm tay nó, cho nó động
lực và một câu nói của mẹ để nó biết nó nên bắt đầu từ đâu.
Mẹ
ơi! Trước mắt con gái mẹ lúc này là cám dỗ và con gái mẹ thì như con
thiêu thân bất chấp tất cả. Nhiều khi nó con muốn tìm đến cái chết để
giải quyết tất cả. Mẹ ơi! Nhiều lần thấy mẹ khóc và than phiền về con
thì con lại càng dấn thân vào sai lầm để quên đi, để tránh mặt mẹ và để
chạy trốn cuộc đời phũ phàng này.
Con cần một cuộc
nói chuyện trao đổi với mẹ, con luôn tin mẹ là một người mẹ rất tâm lý
và hiểu con cái nhưng con không hiểu có rào cản gì làm con không thể nào
nói được điều đó với mẹ. Phải chăng vì lúc đầu con đã không nghe lời mẹ
để đánh mất tất cả nên bây giờ con sống bất chấp, còn mẹ thì nghĩ con
đã trưởng thành không cần mẹ quan tâm nữa sao? Con rất muốn lấy lại lòng
tin của mẹ, của mọi người và con muốn tìm lại tương lai của con. Mẹ ơi!
Con phải làm sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét