Số phận như vô tình đẩy hai ta vào những trò lạc mất. Ban đầu tớ ko tin. Tớ nói thật to rằng cậu là một chàng trai của hiện thực và tớ lại là cô nàng hay mơ mộng vẫn vơ nên chuyện chúng ta ko tìm thấy nhau ở kc rất gần í là vô tình mà thui. Nhưng lại 1 lần nữa số phận trớ trêu lại bày ra trò chơi ấy ngay trước mắt tớ. Tớ ngoan cố ko làm theo. Nhưng rồi cũg ko đc. Và ta lại lạc mất nhau 1 lần nữa…
…
Một mình tớ đi trong dòng người tấp nập. Tớ ước zì lúc ấy trời đổ mưa, mưa thật to, mưa xóa hết những ý nghĩ về số phận… Tớ bít ko thể tìm thấy cậu trong dòng người kia. Nhưng tớ vẫn hy vọng…Tớ mong nhìn thấy cậu lắm. Ko lẽ cuộc sống này lại trớ trêu đến thế.Tớ ko muốn chơi trò này nữa…
Tớ là một ng ko mấy tin về số phận. Nhưng việc cậu đến bên tớ đã làm tớ nhận ra cuộc sống này có cái thật sự gọi là số phận. Bây h tớ ko cần bít số phận sau này sẽ khiến cậu và tớ ra sao. Có còn đi chung trên con đường này nữa hay ko?Tớ ko bận tâm nữa. Tớ chỉ cần bít là bây h cậu đang nắm chặt lấy tay tớ, luôn quan tâm tớ như thế là đủ rùi.
Dù cuộc sống sau này có ra sao, tớ vẫn mong rằng khi tớ nhìn lại, tớ thật sự mỉm cười!
Cuộc sống quá ngắn cho những điều nhỏ nhen, vụn vặt và những màn kịch tính, nên hãy hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh
— Cảm ơn gió đã mang cậu đến bên đời tớ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét