“ Nỗi khốn cùng của con người chẳng là gì cả mà chỉ là sự bất phục của họ đối với chính mình.” (Thánh Augustino, “ The City of God”).
Thật vậy, trước khi đến với tuần Linh Thao này, trong con người tôi xảy ra rất nhiều xung đột! Những điều tôi muốn làm dường như là điều không nên làm, mà những điều đáng làm thì tôi lại cảm thấy mình bất lực…Tôi mơ hồ nhận ra rằng, tôi đang không sống thật với mình! Và có lẽ khởi đi từ sự không biết mình nên tôi gần như cho rằng, tôi là một con người phức tạp! Vì thế, điều tôi khát khao chờ đợi ở tuần linh thao này là, khám phá những lệch lạc sâu kín trong tâm hồn mình, để rồi từ đó tìm kiếm điều Chúa muốn nơi tôi, và cũng là tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cuộc đời tôi.
Có lẽ ai trong chúng ta cũng đã hơn một lần cảm nhận về sự vô vị trong cuộc sống thường ngày của mình mà không rõ nguyên nhân?! Thật vậy, “Nhờ Đức Kitô, con người ngày nay, không riêng gì chúng ta – những con người sống đời Thánh Hiến – cần được cứu thoát khỏi cái quan niệm cho rằng cuộc đời là phi lý!” (Michel Quoist, “ Đức Kitô đang sống”).
Tại sao chúng ta có mặt trong thế giới này? Tại sao chúng ta lại ở đây mà không phải là một nơi nào khác? Làm sao chúng ta có thể biết được những cái gì thuộc về mình, còn những điều gì được dâng hiến cho Thirên Chúa? Thường thì chúng ta hay lãng quên giá trị chính yếu của cuộc đời, mà đi tìm những yếu tố phụ làm chúng ta ưa thích hơn! Và tôi là một trong số những kẻ cần được giải thoát khỏi bao mối bận tâm phi lý do sự không biết mình mà ra! Tôi đang muốn nói tới “ Bóng đen của sự vô tri” nơi bản thân mình. Rất nhiều lần tôi đã rơi vào vùng tối này, cùng với nhũng nỗi sợ hãi kín ẩn vây quanh, giống như một con thuyền phải vật lộn với bão tố giữa đại dương mịt mù! Trong những lúc ấy, tôi chỉ biết trông chờ vào chiếc la bàn duy nhất, đó là cậy dựa vào Lòng Nhân Từ của Thiên Chúa! Rồi biết bao lần như thế, tôi nhận ra sự hư vô khốn cùng của mình. Tôi đã khóc quá nhiều cho bản thân, những giọt nước mắt nhòa bẩn vì tính tự ái!
Có thể nói, cuộc hành trình đi vào nội tâm lần này đã cứu sống con thuyền cuộc đời tôi! Dưới ánh sáng của Lời Chúa, tôi khám phá được những lệch lạc sâu thẳm nơi con người mình đã từ rất lâu, cùng nỗi sợ hãi về những thế lực sự dữ luôn tìm cách đánh lạc hướng phần ý thức của tôi. Cũng nhờ ánh sáng của Lời Chúa, tôi cảm nghiệm được Hồng Ân Vô Giá này, là “sự tự do nội tâm” đích thực, Chúa đã ban cho tôi từ lúc khởi đầu sự sống của tôi, mà cho đến nay tôi mới cảm nếm hương vị của nó! Quả thật, Chúa đã tạo dựng tôi cho Ngài, để được chia sẻ hạnh phúc với Ngài. Và tôi có thể làm vinh danh Chúa bằng chính cuộc sống viên mãn của tôi ngay tại trần thế này!
Theo một nghĩa nào đó, những cuộc xung đột nội tâm kia muốn nói rằng, chúng ta vẫn luôn ở trong tình trạng bất toàn, nên niềm hi vọng duy nhất để thoát khỏi cơn bão cảm xúc này là, thay vì dựa vào sức mình (như sự lệch lạc trước đây của tôi) thì chúng ta hãy phó thác hoàn toàn vào Lòng Nhân Từ của Thiên Chúa. Chính Ngài là Ánh Sáng Thật, sẽ phá tan “Bóng đen của sự vô tri” nơi tâm hồn chúng ta! Chính Ngài là Bạn Đường tin cậy nhất, sẽ phiêu lưu với chúng ta cho tới cùng đích của phận người!
Như vậy, chúng ta có đạt được cứu cánh của đời mình hay không, là hệ ở việc chúng ta nhận biết mình ra sao! Mà sự nhận biết mình lại hệ ở việc chúng ta mở lòng cho ánh sáng Lời Chúa đến với tâm hồn chúng ta như thế nào! Nói như Thánh Inhaxio trong Tập Linh Thao của Ngài: “Chúng ta hãy biết sắp xếp cuộc đời mình cách nào, mà không để cho một tình cảm bất chính dẫn tới những quyết định!”.
BÀI HỌC CÚI XUỐNG RỬA CHÂN CHO NHAU
VỚI NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT VÀ NỤ HÔN YÊU THƯƠNG
Cuộc đời dương thế của Chúa Giêsu đã chấm dứt, nhưng những bài học Chúa dạy, những lời Chúa nói và những việc Chúa làm thì muôn đời vẫn tồn tại. Trong đợt linh thao này, mỗi Tập sinh chúng tôi có cơ hội thực hiện một bài học bé nhỏ nhưng lại có tác dụng đánh động vào tâm hồn chúng tôi, đem lại kết quả không ngờ. Bài học ấy chính là bài học Chúa cúi xuống rửa chân cho các môn đệ. Còn chúng tôi, chúng tôi đã cúi xuống rửa chân cho nhau.
Bài học này trước đây, chúng tôi chỉ suy niệm bằng đầu hay chiêm ngắm bằng con tim, nhưng giờ đây chúng tôi đã cúi xuống rửa chân cho những chị em đang sống bên mình. Một hành động mà chưa bao giờ chúng tôi nghĩ đến. Bởi lẽ đó, chúng tôi đã không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình, để mặc cho những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống.Tôi chẳng biết các môn đệ Chúa khi xưa sẽ phản ứng thế nào, còn chúng tôi thì bộc lộ rõ sự yếu đuối của phụ nữ : khóc !
Ban đầu, tôi nghĩ nước mắt sẽ tuôn rơi vì một điểm nào đó được đánh động trong đợt linh thao này nhưng nó sẽ rơi lúc nào tôi sẽ không thể biết, hay ai đó sẽ rơi lệ tôi cũng sẽ chẳng hay. Vậy mà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã được chứng kiến những giọt nước mắt hết ngắn lại dài đua nhau lăn trên gò má của chị em tôi. Chúng cứ vô tư chảy chẳng khác nào những “dòng suối nhỏ” ! Tôi tự hỏi : Chúa sẽ phản ứng ra sao khi nhìn các gương mặt của chị em tôi lúc đó ?
Nước mắt tuôn rơi vì không ai thấy mình xứng đáng được rửa chân, lại càng không xứng đáng đón nhận nụ hôn yêu thương mà chị em mình đặt để lên đôi chân nhơ nhớp của mình. Khi ấy, có những giọt nước mắt của ăn năn, hối hận, của xót xa, đau đớn; lại có những giọt nước mắt của hân hoan, sung sướng tuôn rơi. Thật khó mà diễn tả được hết cảm xúc lúc đó ! Như Phêrô, một số người không dám đón nhận cử chỉ thân thương, cao quý ấy nhưng làm sao khước từ lòng thành của người khác ? Nước mắt của ngày hôm đó có sức mạnh thật kì diệu : hóa giải mâu thuẫn, nối kết tương giao, xoa dịu vết thương, chữa lành tâm hồn, … Tôi biết hành động có ý nghĩa quyết định tạo nên dòng cảm xúc mãnh liệt không chỉ là rửa chân, mà là cúi xuống, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên bàn chân của nhau. Nụ hôn cao quý, chất chứa đầy tình cảm ấy làm sao mình xứng đáng lãnh nhận ?
Khi noi gương Chúa Chí Thánh rửa chân cho nhau, chúng tôi đã giúp nhau tẩy rửa khỏi con tim, khối óc những suy nghĩ ích kỉ, hẹp hòi; những ganh đua, thua thiệt; những giận hờn, nóng nảy đồng thời cũng loại bỏ luôn thái độ kiêu căng, tự mãn, khép kín để giúp nhau lấy lại sự vui tươi, hòa thuận bác ái, thứ tha, khiêm nhường, phục vụ. Nước mắt và nụ hôn trở thành ngôn ngữ không lời hữu hiệu nhất lúc đó diễn tả lời cầu xin tha thứ và lòng quảng đại thứ tha. Nó trở thành sợi dây vô hình nối kết những con tim lại với nhau trong trái tim Chúa Giêsu. Nước mắt thật tuyệt vời, nụ hôn thật đáng yêu ! Đó là điều tôi cảm nhận lúc đó.
Tôi thầm cám ơn Chúa đã cho chúng tôi một thời gian tuyệt diệu , đáng ghi nhớ để chúng tôi có cơ hội bên nhau, cùng nhau thực hiện diều Chúa dạy. Để rồi từ đây, cuộc đời chúng tôi sẽ có cái nhìn khác, lối hành xử khác, suy nghĩ khác khi tương giao với nhau. Chưa khi nào, chúng tôi thấy mình gần nhau hơn lúc này. Thời gian quý báu Chúa cho, chúng tôi đã dùng để hòa giải với Chúa, với tha nhân và với chính mình. Nhờ đó, chúng tôi hiểu và quý mến nhau hơn. Trong thâm tâm mỗi người, tôi thiết nghĩ sẽ khó có thể quên được cái đêm này, một đêm đầy tình mến thương !
Tôi mong rằng những gì chị em tôi cảm nhận sẽ giúp chúng tôi sống hạnh phúc, yêu thương nhau hơn không chỉ trong những ngày sắp tới mà là cho đến muôn đời ; không chỉ giới hạn cho chị em mình mà còn tỏa lan cho những người xung quanh, vì cứ như Chúa Giêsu nói : “Cứ dấu này người ta nhận biết anh em là môn đệ Thầy là anh em có lòng yêu thương nhau”.
Lạy Chúa,
Chúng con cám ơn Chúa đã cho chúng con bài học yêu người
và cho chúng con có cơ hội thực hành điều Chúa dạy.
Với tất cả con tim yêu mến và lòng khao khát phục vụ,
xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng con
và tiếp tục dạy chúng con sống điều Chúa dạy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét