Vẫn
như mọi ngày ,thành phố đã chìm vào giấc ngủ nó lại bước nặng trĩu từ
quán bar về nhà với vẻ lướt khướt mệt mỏi như 1 con nghiện.Có lẽ cuộc
sống như thế đối với nó đã quen rồi.Nó làm gái nhảy cho 1 quán bar.Một
cái nghề chẳng mấy tử tế và luôn bị người đời rèm pha.Nhưng nó mặc kệ
những lời rèm pha vì cuộc đời nó đã quá chai sạn rồi.Nó đâu phải là 1
con gái sạch sẽ.Những lời ong bướm ,những cái âu yếm bàn tay lả lơi hằng
ngày nó vẫn được nhận .Nó bị biến và tự phải biến mình thành trò chơi
cho những kẻ mua hoa .Năm nay nó đã tròn 18 tuổi ,nhưng cái khái niệm
tìm 1 người để nó sẻ chia ngọt bùi,1 người để nó yêu thương đối với nó
là 1 thứ gì đó rất xa xỉ.Sẽ ai chấp nhận 1 người con gái hư hỏng như
nó.Cái tên ánh dương của nó sao nó nghe đau đớn thế khi cuộc đời nó toàn
bóng tối và đau thương.Nó cũng đã thử nhiều mối tình nhưng rồi người ta
đến rồi đều lặng lẽ ra đi,vì họ cũng nghĩ nó giống như bao đứa con gái
ăn chơi đua đòi khác,Mỗi lần như thế nó chẳng bao giờ khóc lóc như những
đứa con gái yếu đuối khác.Nó chấp nhận buông tay để người ta đi vì nó
luôn nghĩ rằng nó ko tốt ko xứng đáng.Nhà nó nghèo lắm ,học hết lớp 11
nó tự xin mẹ nó cho nó nghỉ học,vì nó biết với cái lương quèn công nhân
của mẹ cũng chưa đủ ch0 4 miệng ăn ở nhà huống hồ nuôi nó ăn học.Nó nhìn
mẹ nó cứ mỗi ngày đi làm về hai cái chân lại đau ê ẩm tê buốt,bệnh
phổi của mẹ nó càng nặng hơn ,bà nhất quyết ko chịu đi khám ,vì bà sợ
tôn tiền để dành tiền nuôi con.No lại chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để
mẹ nó và các em đỡ khổ.Nó là 1 con bé khá xinh xắn cao ráo và ở cái
tuổi trăng tròn thì sự mặn mà của nó càng làm cho những người đàn ông
phải thèm khát.Người ta tán tỉnh và được lòng nó bằng những đồng tiền
.Ánh dương cô bé ngây thơ trong sáng ngày nào giờ đây đã lao vào những
cuộc chơi ko biết ngày mai ,Nó có thể đến với 1 ng đàn ông khi họ cho nó
tiền,Bệnh mẹ nó ngày càng nặng hơn ,giờ mẹ nó cũng chẳng còn đủ sức để
đi làm nữa và gánh nặng gia đình lên đôi vai nó càng gấp bội.Nó đã đánh
mất tuổi thơ.Nó nhìn bạn bè nó đi học nó ứa nước mắt.Nó ghen tị với tụi
nó nhưng nếu nó ko kiếm tiền thì 2 đứa e nó sẽ phải nghỉ học mất còn mẹ
nó nữa.Nó ko muốn 2 đứa e nó nghỉ học để rồi hư hỏng đua đòi như nó.Mỗi
lần nó về nó lại cầm tiền về cho mẹ nó chữa bệnh và nuôi 2 em.Mẹ nó ngạc
nhiên khi nó có đâu ra số tiền lớn đâu vây .Nó chỉ bảo là nó đang kinh
doanh vs 1 đứa bạn trên hn .Mẹ nó đâu biết giữa thành phố bon chen trên
đấy nó mới chỉ là con bé 17 tuổi ko bằng cấp ko vốn thì muốn kiếm thật
nhiều tiền nó chỉ còn cách bán xác thịt.Nó ngậm ngùi không dám nói vì nó
biết chắc mẹ sẽ rất buồn và sẽ ko bao giờ chấp nhận đồng tiền đó.nÓ cứ
lủi thủi 1 mình và bị cô lập .Những lúc nó buồn rượu và chất kích thích
làm bạn với nó để giúp nó có thể tạm quên đi cuộc sống thật cay đắng
nghiệt ngã.Nó chẳng có bạn thực sự hiểu nó ,là chỗ dựa cho nó,Chẳng ai
có thể cảm thông và bao dung cho 1 đứa đã ko còn danh dự như nó.Nhiều
lúc nó buồn nó co rúm góc nhà khóc 1 mình,sự cô đơn lạnh lẽo càng khiến
cho nó tê tái hơn Nó cảm thấy dơ bẩn và có lỗi với chính bản thân nó và
những người nó yêu thương.Biết làm gì hơn ,chấp nhận số phận ,dù nó
không muốn thế.Đôi lúc nó chỉ cần đơn giản 1 bờ vai để nó dựa vào khóc
như 1 đứa trẻ con,hay chỉ là 1 bàn tay kéo nó đứng dậy mỗi lần nó ngục
ngã để nó cảm thấy tốt hơn.sự thật có lẽ khi nó thay đổi thành 1 con
người khác và làm lại tất cả thì điều nó mơ có thể sẽ xảy ra.Nhưng hiện
tại hoàn cảnh và cuộc sống của nó ép buộc nó phải bước tiếp và ko biết
đến khi nào mới có thể quay đầu lại...Liệu tương lai sau này của nó có
đẹp như cái tên của nó không ,ai có thể chấp nhận quá khứ của nó để yêu
thương nó .Nhưng nó vẫn ước mơ và hy vọng dù rất nhỏ nhoi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét