- Không ! Em sẽ là nước nuôi anh sống. Không! Em sẽ là tình yêu để anh tồn tại! Không! Phải ở bên em, hạnh phúc vẫn chờ ...
1. Tuấn Anh nhếch bờ môi khô, những đường rạn nứt nhỏ kéo căng từng tế bào thô ráp và lạnh ngắt nhìn lên. Một ava "thần biển" trong màu bóng tối vẩn đục, u ám, nhưng những vần thơ khỏe khoắn, tràn trề tia hi vọng như thôi thúc chàng phải tỉnh.Tuấn Anh buộc mình phải hạ ly nước lên bàn, những ngón tay lần lượt như có người bên cạnh tháo gỡ ra một cách ngoan ngoãn. Đặt hai bàn tay lên bàn phím, Tuấn Anh loay hoay không biết phải ghi gì: chẳng lẽ cảm ơn? Ừ, tất nhiên phải thế! Nhưng chỉ thế thôi sao? Hừm, anh rất muốn viết một điều gì đấy nhưng ý nghĩ đó không thể định hình thành chữ được.
Sau vài phút im ắng, anh hít thật sâu như lấy lại phần hồn. Anh giờ chỉ còn là một nửa Tuấn Anh của ngày xưa:
" Châu báu quá xa xôi
Chỉ mình tôi cô lẻ
Kiếp dã tràng thế thôi
Đôi khi đời nghiệt ngã "
Anh mỉm cười khi nhận được tin nhắn tiếp theo. Hóa ra thần biển dịu dàng, nào ào ào như sóng vỗ. Hóa ra thần biển nhẹ nhàng, nào dạt dào cuốn phăng.
- Mối tình đầu của anh ngắn thật, nhưng hẳn đậm sâu. Ước mơ anh cao vời vợi, hẳn anh là người đàn ông có trí. Hãy tự khẳng định mình trước mọi chông gai nhé anh. Kiếp dã tràng xe cát suốt đêm thâu, nào ngờ đâu sóng xô tan tành. Nhưng dã tràng ơi, sóng ở đời còn chếch choáng gấp bội. Muốn có châu báu thì phải lặn chỗ càng sâu. Ở nơi đâu cũng thế, đúng không nào.
- "Thần biển" tốt bụng, "Thần biển" rất đáng yêu.
Anh cười, sao lại có người hiểu nỗi lòng của mình nhiều như thế nhỉ? Nỗi buồn sâu trong lòng như vừa được cô Thần Biển chẳng quen biết xoa dịu, ngọn lửa bất an trong lòng như vừa được cô Thần Biển dội cho gáo nước mát. Tất cả đã tiêu tan đi phần nào ... Nhưng khi Tuấn Anh quay lại nhìn vốc thuốc cùng nước uống, nó vẫn như gọi mời anh, môt cách hân hoan chào đón. Anh run run đưa lên miệng viên thuốc thứ nhất, viên thuốc thứ hai, thứ ba, nuốt cái ực. Anh đã cười chính bản thân mình một cách kịch cỡm rằng: mình hết sức hèn nhác. Hít một cái thật sâu, anh vơ lại nắm thuốc đang rơi vãi lên bàn. Anh sẽ nghĩ là, mình uống viên một, viên một, cảm giác khi ngấm thuốc từ từ hẳn là sẽ rất khoái. Khi viên thuốc thứ mười ba trôi khỏi cổ, chiếc laptop phát ra tiếng bíp nhỏ. Anh dụi dụi đôi mắt nhìn vào,…
- Cám ơn Dã Tràng. Đêm nay đừng cố công se cát nữa. Phải ngủ một giấc thật lâu, thật sâu để lấy lại sức lực. Thần Biển hứa , hôm nay sóng xô yên bình, không phá giấc mơ của Dã Tràng đâu. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, dù Dã Tràng có bé nhỏ đến đâu thì vẫn phải đương đầu, đối mặt. Đừng đầu hàng, anh sẽ thua. Anh biết không?
Anh nhăn nhúm nhìn dòng tin nhắn, những con chữ bắt đầu nhảy múa trước mặt anh. Những đồ vật xung quanh phòng, mọi thứ dần mờ ảo. Trong giây lát, đôi mắt anh nhắm nghiền và nằm vật xuống ghế sofa. Anh ngủ thiếp đi, trời đất cuồng quay thế nào, anh chẳng rõ. Trong cơn mơ, mẹ anh nơi xa ấy vẫn mỉm cười:” con khỏe không? Công việc của con ổn chứ? Mẹ rất nhớ con, con trai yêu ạ”; người chị gái mà anh cũng yêu nhất trên đời như thì thầm vào tai anh:” mạnh mẽ nào em trai, sự sống vẫn luôn nảy mầm trên mảnh đất cằn khô mà, chỉ cần em cố gắng, mọi thứ sẽ qua”; anh mơ thấy cả ba - một người ba im lặng,hình ảnh một ông chủ với khuôn mặt lúc nào cũng toan tính đưa tay ra như dìu đỡ Tuấn Anh dậy, nhưng không, anh gắng gượng với đôi chân đứng lên lại quỵ, quỵ lại đứng trước cái nhìn khắc nghiệt của ba anh.Và anh mơ cả một Thần Biển văn hoa và cách nói năng lịch thiệp, nhẹ nhàng, dễ đi sâu và xoa dịu lòng người lại đến, xoa dịu anh bằng những lời nói yêu thương, ngọt ngào nhất.
2.
- Chị rất ghét mùi rượu. Hơn nữa, em là con gái, như thế không tốt đâu.
Hồng Anh xoay ghế về phía cửa phòng, nhíu đôi chân mày tỉa mảnh, cất giọng. Diễm Ly thất thuể, đôi chân loạng quạng và vật mình xuống giường, giọng khó chịu:
- Em biết rồi. Em mệt lắm.
- Em mà con thế thì chị sẽ nói với ba mẹ đấy. Em lên thành phố mà không chịu học hành. Thử hỏi một tuần thì mấy ngày em say?
Tức giận, Hồng Anh gấp laptop và bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sầm lại, hình như Ly khóc, tiếng nức nở với vẻ ấm ức nổi lên nghe đầy giả dối.
Tiếng khóc thằng bé Kem cứ quấy mãi làm Hồng Anh không tài nào ngủ nổi. Trán nó sốt bừng bừng, khiến Hồng Anh cứ loay hoay cả đêm thao thức, trông nom. Thằng nhỏ là sản phẩm của chị gái ruột Thu Hà sau mối tình đầu lầm lỡ, bản thân Hồng Anh cũng chẳng biết bố đứa bé là ai, chị Hà nhất quyết một hai không nói câu nào. Hà vào Sài Gòn công tác, ngày kia sẽ về. Và Hồng Anh phải đảm nhận trách nhiệm làm mẹ của thằng bé Kem ít hôm: con trai nhưng mà da trắng lắm, đôi mắt đen như hột nhãn lại to tròn, nhìn kháu khỉnh và đáng yêu quá mức. Đã có lúc Hồng Anh mơ về đám cưới của mình, về một mái ấm hạnh phúc và những đứa trẻ, rất đáng yêu.
Mái tóc đen dài, xõa trên vai, bàn tay khẽ xoa và cất giọng hát ru em ngọt ngào. Giữa đêm canh ba ấy, cô giống một bà mẹ trẻ hết mực thương yêu con; nhưng người ta cũng có thể gạt nước mắt xuýt xoa khi nghĩ tới cảnh " gà mái nuôi con một mình", xót xa cỡ nhường nào ...
8h sáng ngày hôm sau,
Diễm ly lê lết kéo vali xuống theo từng bậc cầu thang của ngôi biệt thự. Cô không chào bố mẹ, chị em Hồng Anh lấy một câu. Với Ly, cái biệt thự này vừa rộng vừa đẹp lại đầy đủ tiện nghi nhưng cũng chẳng khác gì cái tù giam chứa. Ly quê ở Lào Cai được bố mẹ gửi gắm cho ăn cho học nhà Hồng Anh. Nhưng phải nói ý thức của Ly rất tệ, nó hoàn toàn tỉ lệ nghịch với cái khuôn mặt đẹp hay đôi chân dài miên man mà trời phú cho cô. Cô thích uống rượu, cô thích bận đồ ngắn cũn và đi cặp kè đại gia từ anh trẻ cho đến những bố già; một trong những anh trẻ đó chính là Tuấn Anh. Sau khi Tuấn Anh trắng tay, cô quay gót 180 độ và đi cặp với một bố già khác, cái bụng thừa mỡ to ơi là to, râu xồm xoàm như những ông người châu Phi vậy. Có những lần giữa đêm khuya khoắt, cô mới vác xác về nhà khi đã say khướt lướt hoặc quần áo xộc xệch. Những người trong nhà Hồng Anh khuyên hết nước hết cái, đến bố mẹ của Ly cũng đành bất lực với đứa con bị coi là quả đắng trong cái họ hàng. Họ muối mặt và mất hết thể diện chỉ vì cái thói đùa đòi, ăn chơi của Ly. Có lẽ, Ly muốn thể hiện đẳng cấp của mình, thể hiện cái mà trong những đêm xanh đỏ với tiếng nhạc xập xình cuồng quay của quán bar mang lại. Ly là vậy đấy, xã hội này nào ai có giống ai.
Tài xế taxi giúp Ly cất vali vào cốp xe. Chiếc taxi Mai Linh sọc trắng xanh mất hút. Từ trên lầu, Hồng Anh thở dài mệt mỏi: " Vào thì dễ, lần này mà bỏ đi thì đừng có quay lại".
3.
- Thần Biển này! Tôi rất muốn gặp cô!
- Thì chúng ta đang gặp nhau này, tám trực tuyến còn gì. Hihi.
- Tôi sắp phải xa nơi này rồi. Thật đấy! Tôi muốn gặp cô, một lần thôi để nói lời tạm biệt.
- Ồ! Chuyện gì với anh thế nhỉ? Chẳng lẽ con tàu của Dã Tràng muốn ra khơi, xa và sâu để tìm châu báu. Hihi.
- Ừ! Xa và sâu nhưng không có châu báu nào cả.
- Anh khiến tôi rất tò mò.
- Tôi gặp em được chứ?
- ...
- Hì. Xin lỗi. Nếu từ thế giới mạng mà bước ra đời thực có lẽ là một vấn đề thực sự khó khăn. Tôi nghĩ mình đã quá ngớ ngẩn khi nói với cô điều đấy.
- ...
- Tôi xin lỗi. Không gặp nữa, mình nói chuyện bình thường nhé! Coi như tôi chưa nói gì!
- ...
- Được không? Alo alo ....
Hồng Anh ngồi bên đây tay đờ đẫn với cái câu mà Tuấn Anh hỏi:" Tôi gặp em được chứ?". Suốt mấy ngày qua, ngày nào cũng trò chuyện với nhau bất kể khi nào, sáng, trưa, tối, thậm chí là nửa đêm khó ngủ. Hình như họ - "nghiện" - tám với nhau. Lần đầu tiên, anh gọi Hồng Anh bằng em, một cảm giác rất lạ chạy dọc cơ thể mình. Hồng Anh vốn là người nhạy cảm mà.
- Không! Mình gặp nhau anh nhé!
Đôi mắt Tuấn Anh như rực sáng. Ít nhất thì, anh cũng phải gặp cô, chào cô trước khi đặt chân vào ngục tù. Ít nhất thì, nhờ có Thần Biển đáng yêu với mái tóc đen huyền đã giúp anh yêu thêm yêu cuộc sống trong những ngày cuối cùng này. Ít nhất thì, anh cũng tò mò và nhớ đến cô. Ít nhất thì, Hồng Anh cũng có cảm giác như Tuấn Anh mà. Phải không?
- Tôi rất vui khi nhận lời từ em.
- Em cũng vậy! Chiều nay, chị gái em đi công tác ở Sài Gòn về, tiện thể mình ăn uống luôn nhé.
-...
- Em biết anh sẽ ngại. Tuổi trẻ cả mà. Ba mẹ em đang ở Ba Vì vài hôm nữa mới về Hà Nội cơ.
- Ừ!
Tuấn Anh vui mừng đi thay đồ và khóa cửa phòng. Tệ thật, phòng này là phòng phải đi thuê, cái BMW ngày nào cũng chẳng có. Anh đi gặp Hồng Anh sao đây. Ưhm! Có gì đâu, anh sẽ đi bộ, cũng gần mà. Tuấn Anh nhún vai, thở dài rồi khi nghĩ về Hồng Anh, đôi chân anh lại rảo bước nhanh hơn. Nhà Hồng Anh chỉ cách đây hai dãy phố.
Anh chọn những bông hoa hồng đỏ đẹp nhất, những nụ hồng còn ươn ướt sương mai, mùi thơm nhè nhẹ. Hồng Anh chào đón anh và những bông hoa hồng bằng sự bất ngờ, bằng những cái đập mạnh của trái tim thổn thức yêu đương.
- Tôi hi vọng em sẽ thích chúng.
- Cám ơn anh, em rất bất ngờ.
Hồng Anh nhoẻn cười rất nhẹ, đôi môi hồng gửi cho Tuấn Anh một nụ cười thần tiên khiến trái tim anh chẳng khác gì que kem đang tan chảy. Ở cái thân hình mảnh khảnh với nước da trắng hồng này, Tuấn Anh còn nhận ra đôi mắt bồ câu long lanh đầy cảm xúc dành cho anh: đôi mắt hình như ươn ướt.
- Em cười sao? Thần Biển?
- Vâng! Em thấy mình ...
- Anh thấy mình .... - Ngập ngừng trong vài giây. Tuấn Anh cúi đầu xuống một chút rồi cười. - Anh thấy mình .... hạnh phúc! Được gặp em, anh nghĩ đó là niềm vui lớn của anh!
- Anh có nụ cười rất tuyệt!
Tuấn Anh lại cúi đầu xuống, cười. Hình như, anh trở nên nhút nhát khi đứng trước Hồng Anh - cô gái không chỉ đáng yêu mà còn xinh đẹp, nói chuyện dí dỏm và cực kì lôi cuốn.
Căn biệt thự của nhà Hồng Anh khiến anh nhớ về nhà mình. Sài Gòn giờ đang đổ lửa, anh nhớ mẹ, nhớ chị, tất nhiên nhớ cả ba cho dù ba và anh hai người hai lối nghĩ.
- Anh rất vui được gặp em!
- Em biết rồi. - Hồng Anh nè lưỡi trọc lại. Cô đáng yêu, hồn nhiên như viên pha lê trong sáng.
- Thực ra. ... . Giá mà anh gặp em sớm hơn nhỉ?
Tuấn Anh định nói một điều gì đấy, nhưng lại thôi. Anh sợ cảm xúc bị đứt đôi, anh sợ niềm vui bị dang dở, anh sợ cả cảm xúc trong trái tim mình nổ tung. Anh mắt Hồng Anh ngây dại, đầy sức hút, nhìn anh trân trân, trái tim cô hình như loạn xạ.
Hồng Anh mặc cái áo tạp dề lên người. Bàn tay búp măng nhỏ xinh nhanh thoăn thoắt. Anh phát hiện ra nàng rất khéo, hay nhìn trộm anh cũng như anh nhìn cô. Có lúc bốn mắt chạm nhau, đôi má Hồng Anh đỏ ửng, rồi cả hai giật mình quay đi, cười tủm tỉm. Hai trái tim đấy chung một nhịp, hai cảm xúc đấy như cùng một hơi thở đều đều khẽ đụng nhau.
Nhà Hồng Anh có một vườn hoa rất đẹp, màu sắc đủ cả và hương thơm ngào ngạt. Trong bộ váy trắng nhỏ xinh, cô long lanh dưới ánh mặt trời, những ánh mắt với hàng triệu triệu hạt ngọc tinh túy phủ lên cô. Với anh, cô đẹp như pha lê. Điều đó càng khiến anh sợ đụng vào, nhưng chẳng muốn rời xa. Trong anh là những cảm xúc rối mù, anh không nỡ bỏ cũng chẳng dám ôm. ... Anh sắp là một kẻ tù tội, điều đó anh không thể dối chính lòng mình. Anh sợ, không biết có nên chia sẻ với Hồng Anh.
- Hình như anh không được khỏe?
- Không! Em ngắt hoa tiếp đi. Em rất đẹp, vẻ đẹp đấy làm đôi mắt anh mải nhìn đến phát nhức thôi.
- Trai Sài Gòn khác trai Hà Nội ghê. Hihi.
- ...
- Thực ra, ánh mắt anh rất buồn. Hãy cứ coi em là một Thần Biển như tuần qua, em muốn nghe anh chia sẻ, nghe Dã Tràng.
- Anh ...
- Em sẵn sàng. Hãy tin em! Được chứ?
Tuấn Anh chần chừ mất vài giây. Anh hít thật sâu như muốn lấy lại bình tĩnh. Nhìn đôi môi cười mỉm, ánh mắt như tha thiết khẩn cầu của Hồng Anh, anh khẽ gật đầu.
- Anh rất sợ. Anh đã từng nghĩ ... Hừm ... Thực ra ...
- Nào! Bình tĩnh được chứ Dã Tràng. - Hồng Anh lại mỉm cười, nụ cười như khiến nỗi sợ trong anh được xoa dịu phần nào.
- Anh. Anh muốn gặp vì ... anh nhớ em. Anh cũng rất tò mò một cô gái tốt bụng như em nữa. - Bốn ánh mắt nhìn nhau đắm đuối không thôi, anh nhìn thấy đôi mắt trân trân và nét mặt hân hoan của nàng. - Nhưng, anh sắp vào tù.
Không giống như anh nghĩ, Hồng Anh im lặng, cô phản xạ một cách lạ thường. Anh nghĩ là, cô phải hét toáng lên hoặc khua chân múa tay gì đó. Cô vẫn nhìn anh, cái nhìn đầy yêu thương chất chứa.
- Nói em nghe! Em tin anh là người tốt! Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh?- Hồng Anh khẽ chạm vào bàn tay anh, xoa nhẹ nhàng rồi siết chặt. - Hãy nói em nghe, được chứ?
Tuấn Anh gật đầu. Chàng kể cho nàng nghe về quê hương của mình, ước mơ của mình, sự nghiệp đến đỉnh cao rồi có ngày tụt dốc như chiếc xe không phanh, và hoàn toàn mất phương hướng. Cho đến lúc anh định dốc nốt những viên thuốc chết người còn lại vào miệng và rồi gặp nàng đúng lúc. Anh ngấm thuốc và ngủ luôn. Nàng cho anh cái gọi là tự do, gọi là niềm tin yêu vào cuộc sống, dẫu ngắn ngủi vô cùng. Anh biết ơn nàng, muốn gặp nàng và nói lời tạm biệt.
- Anh gặp em chỉ để tạm biệt thôi sao? Em hiểu rồi.
- Không! Anh ... - Tuấn Anh lặng im, ý anh là ...- Anh đã từng rất nhớ em, thậm chí cái giây phút này, anh sợ nó trôi đi nữa. Anh ...
- Em cũng thế!
Hồng Anh ngả đầu vào chàng. Yêu thương đôi khi mong manh thật. Dẫu sao thì, Tuấn Anh vẫn đủ can đảm để nói ra được suy nghĩ của mình. Lòng anh bớt gánh nặng hơn. Nhưng Hồng Anh thì sao chứ. Khỉ thật. Anh nghĩ là anh đã hối hận khi nói ra, anh khiến một cô gái như nàng phải ngóng chông một thằng tù với bàn tay trắng sao. Anh lắc đầu, nhích vai và lay đầu Hồng Anh dậy.
- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên nói tình cảm của mình.
- Tầm tay rất tuyệt. Tầm tay cho em cảm giác đúng với trái tim mình.
Nàng nói một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc trò chuyện. Trong cái vườn hoa ngào ngạt đấy, nụ hôn đắm đuối khó rời mà họ dành cho nhau. Thật tiếc, nếu mấy ngày sau, mỗi người một thế giới...
- Thần Biển này! Tôi rất muốn gặp cô!
- Thì chúng ta đang gặp nhau này, tám trực tuyến còn gì. Hihi.
- Tôi sắp phải xa nơi này rồi. Thật đấy! Tôi muốn gặp cô, một lần thôi để nói lời tạm biệt.
- Ồ! Chuyện gì với anh thế nhỉ? Chẳng lẽ con tàu của Dã Tràng muốn ra khơi, xa và sâu để tìm châu báu. Hihi.
- Ừ! Xa và sâu nhưng không có châu báu nào cả.
- Anh khiến tôi rất tò mò.
- Tôi gặp em được chứ?
- ...
- Hì. Xin lỗi. Nếu từ thế giới mạng mà bước ra đời thực có lẽ là một vấn đề thực sự khó khăn. Tôi nghĩ mình đã quá ngớ ngẩn khi nói với cô điều đấy.
- ...
- Tôi xin lỗi. Không gặp nữa, mình nói chuyện bình thường nhé! Coi như tôi chưa nói gì!
- ...
- Được không? Alo alo ....
Hồng Anh ngồi bên đây tay đờ đẫn với cái câu mà Tuấn Anh hỏi:" Tôi gặp em được chứ?". Suốt mấy ngày qua, ngày nào cũng trò chuyện với nhau bất kể khi nào, sáng, trưa, tối, thậm chí là nửa đêm khó ngủ. Hình như họ - "nghiện" - tám với nhau. Lần đầu tiên, anh gọi Hồng Anh bằng em, một cảm giác rất lạ chạy dọc cơ thể mình. Hồng Anh vốn là người nhạy cảm mà.
- Không! Mình gặp nhau anh nhé!
Đôi mắt Tuấn Anh như rực sáng. Ít nhất thì, anh cũng phải gặp cô, chào cô trước khi đặt chân vào ngục tù. Ít nhất thì, nhờ có Thần Biển đáng yêu với mái tóc đen huyền đã giúp anh yêu thêm yêu cuộc sống trong những ngày cuối cùng này. Ít nhất thì, anh cũng tò mò và nhớ đến cô. Ít nhất thì, Hồng Anh cũng có cảm giác như Tuấn Anh mà. Phải không?
- Tôi rất vui khi nhận lời từ em.
- Em cũng vậy! Chiều nay, chị gái em đi công tác ở Sài Gòn về, tiện thể mình ăn uống luôn nhé.
-...
- Em biết anh sẽ ngại. Tuổi trẻ cả mà. Ba mẹ em đang ở Ba Vì vài hôm nữa mới về Hà Nội cơ.
- Ừ!
Tuấn Anh vui mừng đi thay đồ và khóa cửa phòng. Tệ thật, phòng này là phòng phải đi thuê, cái BMW ngày nào cũng chẳng có. Anh đi gặp Hồng Anh sao đây. Ưhm! Có gì đâu, anh sẽ đi bộ, cũng gần mà. Tuấn Anh nhún vai, thở dài rồi khi nghĩ về Hồng Anh, đôi chân anh lại rảo bước nhanh hơn. Nhà Hồng Anh chỉ cách đây hai dãy phố.
Anh chọn những bông hoa hồng đỏ đẹp nhất, những nụ hồng còn ươn ướt sương mai, mùi thơm nhè nhẹ. Hồng Anh chào đón anh và những bông hoa hồng bằng sự bất ngờ, bằng những cái đập mạnh của trái tim thổn thức yêu đương.
- Tôi hi vọng em sẽ thích chúng.
- Cám ơn anh, em rất bất ngờ.
Hồng Anh nhoẻn cười rất nhẹ, đôi môi hồng gửi cho Tuấn Anh một nụ cười thần tiên khiến trái tim anh chẳng khác gì que kem đang tan chảy. Ở cái thân hình mảnh khảnh với nước da trắng hồng này, Tuấn Anh còn nhận ra đôi mắt bồ câu long lanh đầy cảm xúc dành cho anh: đôi mắt hình như ươn ướt.
- Em cười sao? Thần Biển?
- Vâng! Em thấy mình ...
- Anh thấy mình .... - Ngập ngừng trong vài giây. Tuấn Anh cúi đầu xuống một chút rồi cười. - Anh thấy mình .... hạnh phúc! Được gặp em, anh nghĩ đó là niềm vui lớn của anh!
- Anh có nụ cười rất tuyệt!
Tuấn Anh lại cúi đầu xuống, cười. Hình như, anh trở nên nhút nhát khi đứng trước Hồng Anh - cô gái không chỉ đáng yêu mà còn xinh đẹp, nói chuyện dí dỏm và cực kì lôi cuốn.
Căn biệt thự của nhà Hồng Anh khiến anh nhớ về nhà mình. Sài Gòn giờ đang đổ lửa, anh nhớ mẹ, nhớ chị, tất nhiên nhớ cả ba cho dù ba và anh hai người hai lối nghĩ.
- Anh rất vui được gặp em!
- Em biết rồi. - Hồng Anh nè lưỡi trọc lại. Cô đáng yêu, hồn nhiên như viên pha lê trong sáng.
- Thực ra. ... . Giá mà anh gặp em sớm hơn nhỉ?
Tuấn Anh định nói một điều gì đấy, nhưng lại thôi. Anh sợ cảm xúc bị đứt đôi, anh sợ niềm vui bị dang dở, anh sợ cả cảm xúc trong trái tim mình nổ tung. Anh mắt Hồng Anh ngây dại, đầy sức hút, nhìn anh trân trân, trái tim cô hình như loạn xạ.
Hồng Anh mặc cái áo tạp dề lên người. Bàn tay búp măng nhỏ xinh nhanh thoăn thoắt. Anh phát hiện ra nàng rất khéo, hay nhìn trộm anh cũng như anh nhìn cô. Có lúc bốn mắt chạm nhau, đôi má Hồng Anh đỏ ửng, rồi cả hai giật mình quay đi, cười tủm tỉm. Hai trái tim đấy chung một nhịp, hai cảm xúc đấy như cùng một hơi thở đều đều khẽ đụng nhau.
Nhà Hồng Anh có một vườn hoa rất đẹp, màu sắc đủ cả và hương thơm ngào ngạt. Trong bộ váy trắng nhỏ xinh, cô long lanh dưới ánh mặt trời, những ánh mắt với hàng triệu triệu hạt ngọc tinh túy phủ lên cô. Với anh, cô đẹp như pha lê. Điều đó càng khiến anh sợ đụng vào, nhưng chẳng muốn rời xa. Trong anh là những cảm xúc rối mù, anh không nỡ bỏ cũng chẳng dám ôm. ... Anh sắp là một kẻ tù tội, điều đó anh không thể dối chính lòng mình. Anh sợ, không biết có nên chia sẻ với Hồng Anh.
- Hình như anh không được khỏe?
- Không! Em ngắt hoa tiếp đi. Em rất đẹp, vẻ đẹp đấy làm đôi mắt anh mải nhìn đến phát nhức thôi.
- Trai Sài Gòn khác trai Hà Nội ghê. Hihi.
- ...
- Thực ra, ánh mắt anh rất buồn. Hãy cứ coi em là một Thần Biển như tuần qua, em muốn nghe anh chia sẻ, nghe Dã Tràng.
- Anh ...
- Em sẵn sàng. Hãy tin em! Được chứ?
Tuấn Anh chần chừ mất vài giây. Anh hít thật sâu như muốn lấy lại bình tĩnh. Nhìn đôi môi cười mỉm, ánh mắt như tha thiết khẩn cầu của Hồng Anh, anh khẽ gật đầu.
- Anh rất sợ. Anh đã từng nghĩ ... Hừm ... Thực ra ...
- Nào! Bình tĩnh được chứ Dã Tràng. - Hồng Anh lại mỉm cười, nụ cười như khiến nỗi sợ trong anh được xoa dịu phần nào.
- Anh. Anh muốn gặp vì ... anh nhớ em. Anh cũng rất tò mò một cô gái tốt bụng như em nữa. - Bốn ánh mắt nhìn nhau đắm đuối không thôi, anh nhìn thấy đôi mắt trân trân và nét mặt hân hoan của nàng. - Nhưng, anh sắp vào tù.
Không giống như anh nghĩ, Hồng Anh im lặng, cô phản xạ một cách lạ thường. Anh nghĩ là, cô phải hét toáng lên hoặc khua chân múa tay gì đó. Cô vẫn nhìn anh, cái nhìn đầy yêu thương chất chứa.
- Nói em nghe! Em tin anh là người tốt! Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra với anh?- Hồng Anh khẽ chạm vào bàn tay anh, xoa nhẹ nhàng rồi siết chặt. - Hãy nói em nghe, được chứ?
Tuấn Anh gật đầu. Chàng kể cho nàng nghe về quê hương của mình, ước mơ của mình, sự nghiệp đến đỉnh cao rồi có ngày tụt dốc như chiếc xe không phanh, và hoàn toàn mất phương hướng. Cho đến lúc anh định dốc nốt những viên thuốc chết người còn lại vào miệng và rồi gặp nàng đúng lúc. Anh ngấm thuốc và ngủ luôn. Nàng cho anh cái gọi là tự do, gọi là niềm tin yêu vào cuộc sống, dẫu ngắn ngủi vô cùng. Anh biết ơn nàng, muốn gặp nàng và nói lời tạm biệt.
- Anh gặp em chỉ để tạm biệt thôi sao? Em hiểu rồi.
- Không! Anh ... - Tuấn Anh lặng im, ý anh là ...- Anh đã từng rất nhớ em, thậm chí cái giây phút này, anh sợ nó trôi đi nữa. Anh ...
- Em cũng thế!
Hồng Anh ngả đầu vào chàng. Yêu thương đôi khi mong manh thật. Dẫu sao thì, Tuấn Anh vẫn đủ can đảm để nói ra được suy nghĩ của mình. Lòng anh bớt gánh nặng hơn. Nhưng Hồng Anh thì sao chứ. Khỉ thật. Anh nghĩ là anh đã hối hận khi nói ra, anh khiến một cô gái như nàng phải ngóng chông một thằng tù với bàn tay trắng sao. Anh lắc đầu, nhích vai và lay đầu Hồng Anh dậy.
- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên nói tình cảm của mình.
- Tầm tay rất tuyệt. Tầm tay cho em cảm giác đúng với trái tim mình.
Nàng nói một câu chẳng ăn nhập gì với cuộc trò chuyện. Trong cái vườn hoa ngào ngạt đấy, nụ hôn đắm đuối khó rời mà họ dành cho nhau. Thật tiếc, nếu mấy ngày sau, mỗi người một thế giới...
4.
Giang Nam ngồi thở dài trong nhà hàng Trăng Khuyết. Những chiếc Saxophone nằm im ỉm trong tủ kính chạy dọc hành lang. Anh nghĩ về chú em Tuấn Anh của mình? Không biết, phải giúp đỡ ra sao? Anh cũng như Tuấn Anh, trả nợ phải bán dần bán mòn đủ thứ có giá trị. Bây giờ dư dả chỉ còn gần năm tỷ. Anh nhắm mắt, lắc lắc mạnh đầu, tay chống lên bàn vò mạnh trán. Anh cũng như Tuấn Anh, gần như bất lực.
Bước vào WC, anh đứng "giải quyết nỗi buồn" của mình thì cũng có một vị thanh niên trẻ. Thằng nhóc đó làm anh đang nhớ về Tuấn Anh hơn - một chú em đẹp trai, thông minh và làm ăn nhanh nhậy. Bước ra khỏi WC, anh quyết định nhấn số.
- Em ổn chứ?
- Cám ơn anh. Em không biết sao nữa, hai ngày nữa thôi. Em...Có lẽ đàn ông phải làm thì phải dám đương đầu đúng không anh?
- Anh rất tiếc và cảm thấy có lỗi với chú!
- Sao anh lại nói thế. Đã làm kinh tế thì phải ăn được thua chịu chứ anh.
- Anh cũng mới trả xong nợ. Tài chính của công ty anh thì khó đụng, chú biết đấy cái bà người Sin ... Hừm. Còn gần năm tỷ anh chạy được, anh đưa chú lo vụ kia. Hai ngày còn lại, chú ráng chạy người thân, gia đình. Anh không muốn người anh em tốt với nhau mà mỗi người một nẻo. Nhất định, anh em mình không được đầu hàng. Hiểu không?
- Trời - giọng Tuấn Anh ồ lên vui sướng - Cám ơn anh. Em hiểu rồi.
- Ừ! Nhất định anh em mình sẽ vực dậy.
- Em biết! Nhất định..
Trong lòng Giang Nam cũng nhẹ nhõm hơn. Với Nam, Tuấn Anh là người em tốt. Nam coi như em trai quý của mình.
Tuấn Anh sung sướng sau khi cúp điện thoại, nhưng rồi hơn ba tỷ kia. Anh biết kiếm đâu???
- Anh đang làm gì thế? - Tin nhắn của Hồng Anh khi mới bảy giờ tối.
- Anh đang ở nhà thôi.
- Anh qua nhà em nhé! Em nhớ anh. Chị em cũng muốn biết anh đấy. Hì.
- Bây giờ sao? Được rồi. Anh cũng rất nhớ em.
Tuấn Anh mặc kệ, ít nhất thì anh cũng muốn đầu óc nhẹ nhõm hơn. Lần trước, sau nụ hôn dài đấy, anh đã phải về vì cuộc gọi lên sở công an đột xuất, và nỡ mất buổi cùng Hồng Anh đón chị gái.
5.
- Tôi rất bất ngờ khi cậu xuất hiện và càng bất ngờ hơn khi biết cậu và Hồng Anh nhà tôi ...
Thu Hà sắc mặt lạnh tanh nhìn thẳng vào Tuấn Anh. Anh giờ thì bàn tay trắng, nhà cửa đi thuê, đâu còn là cậu chủ của ngày xưa nữa. Anh nắm nghiền hai bàn tay lại, những đường gân xanh nổi lên thấy rõ.
- Xin lỗi chị. Tôi ...
- Cậu rất mệt mỏi phải không?
- Tôi ổn! Tôi sẽ rời xa Hồng Anh. Tôi xin lỗi.
- Không đi đâu cả nếu thực sự cậu và nó yêu nhau . – Hà bỗng thay đổi cả sắc mặt lẫn giọng nói, cô bỗng cười mỉm khi thấy Tuấn Anh chẳng giống tính cách của bố anh ta chút nào.
- ...
- Ý tôi là. Tôi không để ý chuyện ngày xưa đâu. Anh nghĩ tôi là hạng người gì chứ? Tôi là đàn bà, ồ, hơn nữa tôi còn biết sinh con. Anh hiểu không? – Hà so vai, như ý hỏi. Tuấn Anh vẫn im lặng.- Tôi thấy anh và em gái tôi rất đẹp đôi.
Tại quán café đấy, chỉ có anh và Hà.
Thu Hà nói với Tuấn Anh bằng cả tấm lòng của mình. Đôi mắt của chị bắt đầu ầng ậc nước.
Cách đây ba năm, ngày Hà vào Sài Gòn làm việc. Cô say nắng và bị đổ luôn dưới tay ba anh. Thằng bé Kem chính là sản phẩm của cuộc tình không đầu cuối đấy. Tuấn Anh đã khó chịu ra mặt khi bắt gặp ba mình quấn lấy cô trên giường tại chính phòng ngủ của ba mẹ anh mà lẽ ra cái giường đấy là của mẹ anh. Tuấn Anh ghét Hà, coi khinh Hà là thứ đàn bà như cái giẻ lau, bán thân mình để lấy tiền bỏ miệng. Vậy mà, bây giờ Hà đã không hề phản đối một chút gì về mối quan hệ của anh và cô em gái.
Bất ngờ, những giọt máu đỏ sậm chảy xuống mặt kính. Những giọt máu đấy rơi từ chiếc mũi cao, trắng xinh của Hà. Anh hoảng sợ, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Hà, đầy lo lắng:
- Chị ổn chứ? Để tôi đưa chị về. Trông chị rất xanh.
Như không quan tâm tới câu nói của anh, Hà vẫn cố lấy khăn giấy tự lau đi chỗ máu đó, nó lan ran nhoe nhoét ở khuôn mặt mình; và ngẩng đầu lên cầm chừng trong ít phút. Giọng cô vẫn gắng gượng:
- Cậu còn nợ tám tỷ phải không?
- ... Hừm. Chị ổn chứ? Để tôi gọi Hồng Anh.
- Tám tỷ phải không?
- Giờ chỉ còn hơn ba tỷ thôi. Bạn tôi đã giúp … - Tuấn Anh lắc đầu.
- Tôi sẽ trả cho cậu.
- Không - Tuấn Anh dứt khoát giọng mình.
- Tôi không trả không cho cậu đâu. Đừng lo.- Nhìn đôi chân mày Tuấn Anh nhíu lại, Hà nhếch môi cười - Trước kia, khi cái thai trong bụng của tôi đã quá lớn, không thể phá được nữa, ba cậu đã đưa cho tôi hai tỷ và nói rằng số tiền này để nuôi thằng bé Kem đến khi trưởng thành, nếu thiếu thì gọi điện viện trợ và không bao giờ được gặp ông ấy nữa. Cậu thấy nực cười không. Rồi cậu thấy đấy, nhà tôi có mấy cái resort ăn nên làm ra, tôi đâu thiếu tiền. Ba cậu sai rồi. Ba cậu nợ tôi một chữ "tình" vì tôi yêu ông ấy thật lòng mình. Nhưng nhờ ba cậu mà tôi hiểu một điều:” Kẻ đi cướp chồng như tôi thì cuối cùng cũng tay trắng mà thôi”. Thật lòng, tôi đã ghét mẹ cậu, nhưng khi nuôi con một mình, tôi thấy thương và có lỗi với bà ấy. – Khẽ đưa tay lau những giọt lê, Hà cười chua chát cho số phận của mình. - Bây giờ, tiền đấy cũng là tiền của ba cậu, tôi gửi lại cho cậu. Còn hơn một tỷ, tôi muốn nhờ cậu và Hồng Anh chăm sóc thằng bé Kem khôn lớn và coi nó như con trai của mình. Được không?
- Chị? Chị có chuyện gì sao?
- Cậu thấy đấy! - Hà đưa cái khăn đầy máu ra trước mặt, máu ngừng chảy, Hà hạ thấp đầu xuống. - Thật tiếc vì không phát hiện sớm, tôi bị ung thư não, giai đoạn cuối rồi. Tôi không biết mình sống được bao lâu nữa. - Giọng Hà nghẹn đắng, dường như cô đã lấy hết sức lực của mình để ngồi đây. - Tôi biết, điều đó thật không phải, nhưng dù gì cậu và con Hồng Anh cũng yêu nhau, thằng bé Kem lại là con ba anh. Cậu hiểu chứ?
- ... Tuấn Anh dường như vẫn chưa tin vào những gì mình nghe thấy. Mất mấy giây sau, anh mới sực tỉnh, gật đầu. Một không gian im ắng bao trùm lên cả hai, màn đêm Hà Thành khiến anh cảm thấy cô quạnh.
- Có những bí mật đừng bao giờ nói ra, kể cả với Hồng Anh. Thằng Kem cũng là máu mủ nhà anh. Hiểu không?
- Chị giữ sức khỏe nhé. Em hiểu mình phải làm gì. Cám ơn chị.
Cuộc sống nào ai không biết đến chữ ngờ. Người mà từng nghĩ sẽ phá tan hạnh phúc của gia đình anh, người mà đã từng làm mẹ anh khóc biết bao đêm ròng, người từng làm chị gái anh phải điêu đứng với những trò lố của một loại gái cave, ... ; mặt sau của người ấy là ai ư? Người ấy đã giúp Tuấn Anh, người ấy đã lôi anh lên khỏi đống bùn lầy. Bây giờ, anh nợ Hà. Tuấn Anh tự hứa:" Em sẽ không làm gì có lỗi với Hồng Anh và thằng kem đâu".
6.
Tuấn Anh thoát tù. Nửa năm sau, anh cùng Giang Nam vực lại công ty với từng bước đi chắc chắn.
Anh và Hồng Anh cũng quyết định tiến đến hôn nhân. Anh yêu quý thằng bé Kem hết mực. Anh hạnh phúc và biết ơn Hà biết bao nhiêu. Hà nói đúng:" Có những bí mật đừng bao giờ nói ra " sẽ tốt hơn. Với Tuấn Anh, đó là những bài học chắc chắn.
Tuấn Anh cùng nàng lên Lào Cai dự tang lễ của Diễm Ly. Cô đã tự vẫn sau khi biết mình bị căn bệnh AIDS. Đó là kết quả của cụm từ " ăn chơi xa đọa " ngày nay. Ly đáng bị như vậy không? Tuấn Anh không biết, Hồng Anh thở dài, gia đình cô chỉ buồn chứ không khóc nhiều. Có lẽ khi còn sống, họ đã hết tình hết nghĩa với Ly. Ly không biết quay đầu và phải chịu hậu quả. Đó là quy luật.
Trong đêm tân hôn,
- " Gái trinh vật vã đêm tân hôn " tại 24h. Trời em đọc gì đấy? - Tuấn Anh cười phì.
- Em ... Em - Hồng Anh ngượng chín mặt khi bị chồng bắt quả tang - Em... Em chưa biết sex bao giờ.
Chàng cười. Nhấc bổng cô vợ mình lên và đặt xuống giường. Anh thì thầm vào tai cô: " Anh thì biết, nhưng không nhiều. Anh sẽ dạy em ". Anh cười, nhéo vào đôi má yêu của cô vợ đẹp người, đẹp nết. Những nụ hôn họ ngọt ngào và dai dẳng khó tách rời họ dành cho nhau. Trong đêm Sa Pa kì diệu, họ cũng dìu nhau tận hưởng những đam mê bất tận.
Ngày mai, trời lại sáng. Những cái yêu vẫn luôn tràn đầy.
Hết !
Lâm Phương Lam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét